Cảnh yên bình trên đồng nội buổi ban trưa đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng vó ngựa, tiếng cười nói khiêu khích. Vài bóng dáng, kẻ trước người sau, không ai chịu ai. Tuỳ tiện trở thành một cuộc đua ngựa không có người giám sát.
Không ngoài dự đoán, Tử Chiêu là người tới nơi đầu tiên. Nàng dường như bỏ lại những người phía sau một đoạn khá xa, đến cả lều trại cũng chưa kịp dựng nên Tử Chiêu thong thả xuống ngựa, dắt theo Ô Vân tản bộ trong rừng.
Lần này ra ngoại thành săn bắn có thể tới vài ngày, nếu có ai nhìn thấy Tử Chiêu lúc này, hẳn có thể nhìn ra nàng vui vẻ cỡ nào, trên khóe môi câu lên một nụ cười.
Tử Chiêu tiến vào rừng chưa được bao lâu thì Yến Lân cũng tới, nhìn dấu chân ngựa để lại có thể biết được nàng đi nơi nào. Hắn cũng dắt ngựa vào sâu trong rừng, đi một quãng liền nhìn thấy Tử Chiêu: "Không nghĩ nàng vừa ra ngoài liền trở nên hoạt bát như vậy?".
"Vậy theo huynh, lúc ở Kinh thành, muội chưa đủ hoạt bát hay sao?".
Yến Lân không trực tiếp đáp lại câu hỏi của nàng, tự mình chuyển sang một vấn đề khác: "Phụ hoàng cùng mẫu hậu mà có thể thấy nàng lúc này, hẳn sẽ rất vui. Vẫn nên tiến cung vấn an bọn họ một chuyến đi".
"Không muốn. Đế hậu có biết bao nhiêu nhi tử, nhìn bọn họ cũng chưa đủ vui sao?". Tử Chiêu lập tức lắc đầu.
"Đế hậu có rất nhiều nhi tử, bất quá chưa có đứa trẻ nào to gan lớn mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/3151166/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.