Ô Vân không giống những con ngựa khác chỉ đứng yên mà đợi chủ nhân tới cưỡi. Hai chân trước giậm mạnh liên hồi. Từ lúc mã phu cưỡng ép đeo yên ngựa, nó liền có phản ứng bất mãn dữ dội.
Chỉ là, khứu giác của loài động vật này cũng không tồi. Hương thơm quen thuộc, phảng phất nhàn nhạt vậy mà lại đủ khiến nó nhận ra. Đã bao lâu rồi, nó chưa từng ngửi thấy mùi hương này?
Viêm Ngân từng bước tiến lại gần, bản thân nàng cũng không dám chắc con ngựa này sẽ ngoan ngoãn để cho nàng cưỡi. Nhưng chuyện đã tới nước này, nàng cũng không thể làm gì hơn.
Xung quanh, tiếng cười nói vẫn không dứt, nếu không phải là trầm trồ khen ngợi Ô Vân một tiếng bảo mã thì cũng là tâm đắc nhắc lại chuyện giết hổ năm xưa có bao nhiêu phần ác liệt.
Chỉ sợ có chuyện bất trắc nên trong lúc Ô Vân chưa có phản ứng gì, Viêm Ngân liền một mạch nắm lấy dây cương, tung mình ngồi vững trên ngựa. Tư thái thành thục dứt khoát càng khiến cho những người xung quanh nhìn không chớp mắt, kể cả người đang cưỡi ngựa ở phía xa cũng không ngoại lệ.
Yến Lân một thân kỵ phục tử sắc, từ đằng xa vẫn nhìn chăm chú về phía này. Lúc hắn nhìn thấy Ô Vân được dẫn tới, trong lòng không biết là chờ đợi cái gì mà còn dừng lại quan sát. Mãi cho đến khi thấy nàng ngồi vững trên lưng ngựa, hắn mới chợt thở dài tự hỏi, không biết gì lý gì mà hắn lại nghi ngờ nàng, tự trách bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/3151154/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.