Người tiến vào nhĩ lực cũng không phải tầm thường. Mục Từ sâu xa đánh giá Tử Chiêu một vòng, nghe được một lời của Tử Chiêu thì bất giác nhíu mày, lại nhìn bộ dạng của nàng, ông ta có chút đắn đo mở miệng: "Tiểu tử, ngươi biết ta?".
Tử Chiêu định thần, tia hoang mang vừa rồi rất nhanh đã không còn lưu lại dấu vết. Thân mình khẽ động, tiến tới trước mặt hắn, nàng bất động thanh sắc đáp: "Nghĩa huynh cũng không có ý giấu ta chuyện gì".
Mục Từ đột nhiên im lặng, hơi thở âm trầm tản ra, ánh mắt như hồ ly dán chặt lên gương mặt của Tử Chiêu như muốn lột sạch da mặt của nàng xuống, tìm kiếm xem rốt cuộc đằng sau đó là thứ gì.
Hồi lâu cũng không thấy ông ta lên tiếng nữa, Tử Chiêu cũng không gấp. Nàng tự tin với diện mạo này, Mục Từ không thể nhận ra nàng.
Thản nhiên đối chọi lại ánh mắt của hắn, Tử Chiêu nhếch miệng cười: "Chẳng lẽ trên mặt ta có dính nhọ nồi?".
"Mục tướng quân lại cho một kẻ như ngươi biết ta mang họ Mục?".
"Mục tướng quân? Nghe xa cách làm sao. Ít ra một kẻ như ta còn thật lòng thật dạ lo cho huynh ấy".
Mục Từ nhíu mày: "Vậy ngươi tới đây là có chuyện gì?".
"Chuyện này, ngược lại, ta cũng đang thắc mắc, Từ công công không phải là nên ở trong cung cấm, tường son lầu các, vinh hoa phú quý quấn thân sao? Cớ gì lại xuất hiện ở nơi xa xôi nghèo nàn này? Chẳng lẽ là muốn đi chịu khổ để trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/3151141/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.