Ánh mắt Mai Cơ trở nên sắc bén, cảnh giác nhìn Tử Chiêu: "Trong tất cả khách nhân ngày hôm nay tới đây thì công tử là người thần bí nhất. Chưa kể tới thân phận còn chưa rõ nhưng liệu có kẻ nào lại không phải vì sắc mà tới? Ngược lại, công tử tới đây lại là lấy cớ, thật sự đơn giản chỉ để uống rượu giải khuây thôi sao? Hơn nữa, Nhiếp Tâm tán chúng ta chuốc cho công tử không ít vậy mà tới giờ phút này thần trí vẫn tỉnh táo như không có chuyện gì. Người bình thường lại có khả năng này sao? Công tử nếu không phải tới để mua vui thì đương nhiên là còn có mục đích khác".
Tử Chiêu nghe xong thì "Ồ!" lên một tiếng, quay sang nhìn người bên cạnh, âm thầm nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trong rượu của ta có cái thứ kia sao?".
Hồng Lang ngồi vắt chân như xem kịch, vừa tiện tay bỏ một hạt lạc vào miệng nhai vừa gật đầu.
"Vậy sao ngươi không nhắc ta?".
"Thứ mê dược gì đó chưa đủ mạnh, đối với thân thể của tỷ không có sức uy hiếp".
Đám nữ nhân trong phòng thấy hai người kia trao đổi ánh mắt cũng không hề phát ra một thanh âm nào thì càng tăng thêm cảnh giác.
Tử Chiêu vốn rất ghét ăn phải thứ gì đó không tốt đẹp, nghe được Hồng Lang nói vậy thì thở ra một hơi, nhìn lại Mai Cơ một lượt rồi nói: "Người ngoài như ta còn biết được thì hẳn các ngươi cũng đã sớm nhận được tin tức. Ta chỉ đơn giản là hiếu kỳ muốn tới xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/3151124/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.