Lúc này Tử Chiêu đang ngồi xếp bằng trong phòng, trước mặt là một phong thư mà nàng vừa mới đọc xong. Sắc mặt âm trầm, nhìn qua có điểm phiền não, phóng mắt nhìn ra khoảng sân bên ngoài cửa phòng mở toang đã thấy thân ảnh nam nhân cao lớn từng bước đi tới.
Nàng không được tự nhiên đáp một tiếng: "Sư phụ", rồi cũng không nói thêm gì nữa. Dữ Ngọc tiến vào, chỉ liếc qua lá thư kia một cái rồi tiến thẳng tới giá sách trong phòng lấy ra một quyển sách, xoay người ngả lưng nằm xuống ngay bên cạnh nàng.
Tử Chiêu hình như cũng không còn lạ gì với thói quen này của hắn, trong đầu vẫn vương một mối suy tư, mặc kệ nam nhân kia đang thản nhiên ngả người trong phòng nàng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Tử Chiêu vẫn một dạng dõi mắt ra ngoài hiên, ánh mắt phủ sương, không biết là đang nhìn cái gì. Lát sau nàng hít lấy một hơi thật sâu, cuối cùng mở miệng, chầm chậm nói: "Vậy mà đã qua những ba năm rồi".
Lời vừa nói ra thu hú sự chú ý của nam nhân bên cạnh, hắn buông cuốn sách trong tay xuống, ánh mắt cũng hướng ra khoảng sân ngoài hiên. Nhìn hai người lúc này trầm lặng hồi tưởng lại chuyện cũ, một đêm cách đây ba năm, một đêm ác mộng tưởng như vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Ánh lửa sáng rực cả một vùng rộng lớn, tiếng kêu khóc lầm than như quỷ hồn vang lên không dứt.
Thời điểm đó, Tử Hàm theo tin mật thám, dẫn quân ngược lên ải Xích Vân đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/3151120/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.