Tiểu Nhan còn đang bận ôm Tử Chiêu nhưng vẫn khẽ cúi đầu có lễ. Mục Từ thấy người cần gặp hiện đã ngoan ngoãn đi gặp chu công thì khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt gian xảo nổi hứng trên chọc. Chén trà trong tay đặt mạnh xuống bàn phát ra âm thanh chói tai khiến cho người nào đó giật mình tỉnh giấc, thẳng tắp lăn từ trên tay Tiểu Nhan xuống. Mông nhỏ tiếp đất có chút đau, Tử Chiêu kêu lên “ai ui” một tiếng.
Mắt hạnh nheo lại, dáo dác tìm kiếm nơi phát ra âm thanh khó nghe khi nãy. Bắt gặp ánh mắt chứa đầy tà khí cũng đang nhìn mình, gió đêm thổi qua làm Tử Chiêu rùng mình một cái, da gà trên người lại thi nhau nổi lên.
Đứng dậy phủi phủi quần ào, mang giọng điệu nũng nịu rót vào tai: “Gia gia thật kỳ cục. Chiêu nhi còn đang mơ đẹp nha”.
“Nửa đêm ta không ngủ được, nhìn ngươi ngủ ngon lành như vậy lại có chút đồ kỵ”.
Tử Chiêu quắc mắt: “Gia bằng này tuổi sao lại nhỏ nhen như vậy?”.
“Nói ta nhỏ nhen. Hừ, hôm nay quyết định của ta chính là phụ thuộc vào biểu hiện của nha đầu ngươi”.
“Quyết định? Gia gia muốn định đoạn chuyện gì vậy?”.
“Không phải mới gửi đi một phong thư cho lão gia sao? Biết ngươi sớm quên như vậy ta thà không tới”.
“Ta không nhận được hồi âm của phụ thân, ra là đã truyền tin cho người”.
“Chính là như vậy, chuyện ngươi muốn làm, ta có thể thay lão gia cho ngươi một đáp án”.
“Phụ thân,… không nói thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/3151115/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.