Lạc Vân một thân hoa phục, xinh đẹp động lòng người. Khóe miệng cong lên, đi tới trước mặt Tử Chiêu bắt chuyện: “Mới không lâu trước đây còn ở trong cung gọi ta một tiếng Lạc Vân tỷ tỷ mà nay đã là tiểu thư tướng phủ. Ngươi chuyển mình cũng thật nhanh a”.
Tử Chiêu còn chẳng buồn liếc nàng ta, nhếch miệng, thản nhiên hớp một ngụm trà: “Lạc Vân tỷ tỷ quá khen”.
“Ngươi nha, trèo lên cành cao rồi cũng nên giữ mối giao hảo với ta. Chúng ta hẳn là tỷ muội tốt”. Ánh mắt Lạc Vân chợt lóe lệ quang, thanh âm không nặng không nhẹ nhưng Tử Chiêu nghe ra cũng có hàm ý mỉa mai.
Nàng buông chén trà, im lặng đưa mắt nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt. Bị Tử Chiêu nhìn như vậy nhưng lại không thấy nàng mở miệng nói tiếng nào, Lạc Vân có chút mất tự nhiên, khẽ hắng giọng, né tránh ánh mắt kia.
Giữa lúc nàng ta còn đang bối rối, Tử Chiêu lại bật cười: “Được, như ý tỷ tỷ đi”.
Đại điện náo nhiệt, có kẻ nào nhìn qua thì chỉ nghĩ hai người bọn họ là đang vui vẻ tán gẫu. Yến Bạch cùng vài người cũng đang trò chuyện cách đó không xa nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng đảo qua phía này.
Thấy Tử Chiêu bình thản đối đáp như vậy, hơn nữa nàng cũng không phải dạng người dễ bị người ta kích động nên hắn cũng yên tâm phần nào.
Yến Kỳ hôm nay cũng mặc một bộ y phục màu lục, theo sau Liên phi đi vào trong điện. Vừa tới nơi hắn đã dáo dác nhìn ngó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/3151110/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.