Từ xa chỉ thấy một nam nhân thập phần mị hoặc, cười tà tứ, bộ dáng lười biếng, cưỡi ngựa lững thững bước về phía này. Vừa nhìn thấy hắn, Tử Chiêu mắt sáng quắc, vẫy tay cười nói: “Bạch Bạch. Chào buổi sáng a”.
Yến Lân liếc mắt nhìn Tử Chiêu, hơi thở mang theo một cỗ nguy hiểm dị thường: “Ngươi biết hắn?”.
Nàng hơi giật mình chỉ “A” một tiếng, hình như vừa rồi quên bẵng mất lời dặn của Tiểu Nhan đêm qua.
Còn đang bối rối không biết phải trả lời ra sao thì Yến Bạch vừa lúc đi tới, không khách khí đưa chân đạp vào mông Tử Chiêu một cái, khiến nàng ngã lăn quay ra đất.
“Tiểu tử chết tiệt nhà ngươi hôm qua lấy bạc của ta. Gặp ta dám không hành lễ. Nôn bạc ra đây”. Vừa nói, hắn vừa nhào tới nắm cổ áo Tử Chiêu mà lắc tới lắc lui khiến nàng hoa mày chóng mặt.
Yến Lân hừ lạnh một tiếng: “Tam đệ, đây là có chuyện gì?”
Yến Bạch trưng ra bộ mặt hết sức ủy khuất nhìn Yến Lân nói: “Hoàng huynh, đêm qua …”
Còn chưa để hắn mở miệng nói hết câu, Tử Chiêu lồm cồm bò dậy, từ phía sau đu cả người lên ôm lấy cổ Yến Bạch, bàn tay nhỏ của nàng bịt chặt mồm hắn. Cả hai lại ngã sõng soài ra đất, chí chóe đánh nhau một trận.
Giữa bãi tập loạn thành một đoàn nhưng cũng chẳng một ai cả gan can ngăn hai người bọn họ. Tiểu đệ Khả Khả thì không nói làm gì nhưng còn vị kia lại chính là Tam hoàng tử nổi tiếng phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/3151102/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.