Buổi tối, nếu không có chuyện gì cấp bách, Yến Lân và Cát Kỳ luôn sắp xếp dùng bữa cùng Tử Chiêu nhưng vẫn luôn nói mấy chuyện trong quân làm Tử Chiêu thở dài ngán ngẩm.
Chán nản gẩy gẩy chén cơm trước mặt, bộ dạng ủ dột khiến hai người còn lại không khỏi liếc nhìn.
"Đệ đệ đây là làm sao? Những món này không hợp khẩu vị của đệ?" Cát Kỳ hết sức quan tâm hỏi.
Tử Chiêu lắc đầu, gương mặt phụng phịu đáp: "Không phải đồ ăn không hợp khẩu vị mà vấn đề chính là ở hai người đó. Xem xem, không phải hành quân đánh trận thì cũng là chuyện lương thảo. Các người bàn cả ngày còn chưa đủ sao? Giờ còn đem cả mấy chuyện đó lên bàn ăn. Đệ đã chán muốn chết rồi. Từ giờ khắc này, ăn cơm chính là ăn cơm. Bỏ tạm mấy vấn đề rắc rối đó ra sau đầu đi".
Thấy bộ dạng mất kiên nhẫn của Tử Chiêu, Cát Kỳ ha ha cười: “Thì ra đầu óc tiểu đệ cũng như đứa trẻ bình thường a. Ta còn tưởng đệ thích bàn chuyện chính sự chứ”, sau đó cũng chăm chú ăn cơm, không nói thêm lời nào.
Sắc mặt Tử Chiêu như dần chuyển sang màu xám. Đợi một lúc vẫn thấy hai người trước mặt tuyệt nhiên im lặng, đã vậy Yến Lân còn bày ra dáng vẻ ăn cơm hết sức tao nhã.
Tử Chiêu như muốn bùng nổ: "Ta nói nghe này, hai người ăn cơm không bàn chính sự thì cũng có thể bàn chuyện khác a. Ăn cơm quá im lặng như vậy có phải có chút quỷ dị không?"
"Ừm, đệ nói phải. Vậy khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/126816/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.