Sắc mặt Yến Lân u ám, thống hận nắm chặt tay, ánh mắt bùng lên lửa giận.
Nhìn vào thân phận Thái tử, nhiều người ngưỡng mộ, sùng bái hắn sinh ra đã có thân phận cao quý, được hưởng mọi vinh hoa trên đời. Nhưng đằng sau cánh cửa đỏ ngăn cách với bên ngoài thì bên trong hoàng cung này tồn tại những tội ác nào, không ai biết.
Tử Chiêu chỉ lẳng lặng đặt bàn tay của mình nắm lấy tay hắn, dùng một tư thái an định nhất, nhẹ giọng nói: “Huynh biết không? Mỗi khi muội buồn sẽ có Hồng ca ca hát cho muội nghe. Sẽ có Tử Hàm dẫn muội ra ngoài chơi. Sẽ có mẫu thân ôm muội, sẽ có phụ thân xoa đầu muội. Tất cả bọn họ đã là chỗ dựa cho muội rồi nên muội không còn cố chấp muốn lấy lại những gì đã mất.
Huynh cũng vậy, huynh không chỉ có một mình. Huynh có Hoàng bá bá luôn lắng nghe huynh. Có Hoàng hậu nương nương yêu thương huynh. Có Tử Hàm là huynh đệ của huynh,… còn có muội, muội sẽ nắm tay trấn an huynh, không phải sao? Huynh cũng có chỗ dựa cho chính mình”.
Ánh mắt của nàng như phát ra từng tia sáng lấp lánh, thấm vào đáy lòng Yến Lân.
Tử Chiêu biết, bao nhiêu năm qua đã xảy ra nhiều chuyện khiến hắn gần như trở nên lãnh cảm, khép mình lại, dần dần trở nên không quan tâm đến người khác. Hắn chỉ luôn có một mục đích là phải báo thù cho mẫu phi, khổ luyện ngày đêm để đạt được một thân võ công cái thể, lấy Mục gia làm chỗ dựa để gây dựng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/126814/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.