Không biết qua bao lâu, ý thức của Tử Chiêu dần thanh tỉnh trở lại, những âm thanh xung quanh cũng bắt đầu rõ ràng hơn. Có tiếng người huyên náo đi qua đi lại, có tiếng khóc lóc, có tiếng các đồ vật va chạm, tiếng nước chảy,.... Còn có cảm giác mình bị bọc trong 1 cái chăn, nâng lên đặt xuống mấy lần, rồi có người ra sức vỗ. Tử Chiêu cảm thấy quay cuồng chóng mặt, muốn dùng sức vùng ra nhưng lúc ấy mới phát hiện không có tí sức lực, cơ thể như toàn là da non, mềm mại, mỏng manh. Không biết tốn bao nhiêu khí lực mới gắng gượng hé mắt quan sát động tĩnh xung quanh. Ban đầu có chút chói mắt, Tử Chiêu phải cố gắng mấy lần cũng chỉ nhìn được lờ mờ, không rõ ràng. Có người đang bế cô, ra sức vỗ. Người này rất to lớn, gương mặt phúc hậu như phóng đại trước mắt Tử Chiêu. “Người khổng lồ?” – Tử Chiêu khiếp sợ trợn mắt lên. Lúc này lại thấy người nọ toét miệng cười, vui vẻ nói: “Thiếu gia, ngài xem, tiểu thư vừa mới sinh ra đã mở mắt nhìn người rồi. Nhất định là rất thông minh”. Mọi sự chú ý của Tử Chiêu bị 2 chữ “mới sinh” hấp dẫn. “Mới sinh? Lẽ nào con chó đen cho ta đi đầu thai luôn rồi? Không đúng, đầu thai rồi sao vẫn nhớ chuyện trước kia. Vậy chỉ có thể là nó đem hồn phách ta nhét vào 1 đứa bé mới sinh. Vậy hồn phách của đứa bé đó thì đi đâu?” - nghĩ tới đây lại thấy mình đang được truyền tay cho một người khác ôm. Hương cam tùng phảng phất như có như không rất dễ chịu, kéo sự chú ý của Tử Chiêu trở lại. Tử Chiêu ngước mắt nhìn, thấy người được gọi là “thiếu gia” đang bế mình, rất trẻ, chỉ khoảng 13 - 14 tuổi, tính ra cũng chỉ là một nam hài. Động tác hết sức cẩn thận nhẹ nhàng, vuốt ve đứa bé trong lòng như bảo bối. Gương mặt nghịch ngợm không giấu nổi tò mò cùng vui sướng, cậu ghé sát lại, thơm nhẹ lên má Tử Chiêu rồi ngẩng đầu lên nói: “Nhũ mẫu, tiểu muội muội rất mềm, rất mịn. Có phải rất giống bánh bao không?”. “Ha ha,… thiếu gia, tiểu thư là đứa bé mới sinh nên rất mềm, rất trắng. Lúc mới sinh thiếu gia cũng là như vậy. Người xem, tiểu thư nhìn người, là rất thích người đó”. “Phải phải, mắt muội muội rất to, rất tròn nữa này, có phải cũng giống ta không?” – vừa nói vừa cười chăm chú nhìn tiểu muội muội trong lòng. Nãy giờ Tử Chiêu đều nhìn cậu bé này, ngũ quan rõ ràng, dưới hàng lông mày cương nghị là đôi mắt màu nâu sáng, ánh lên ý cười, rất lanh lợi. Sống mũi thẳng, đôi môi mỏng lúc thì hơi mím lại, lúc lại cười lên lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp. Phải hình dung nụ cười này thế nào đây? - “Trời đất sang xuân”. Đúng, nhất định là trời đất sang xuân, cảnh đẹp như tranh vẽ. Tử Chiêu không khỏi hít lấy 1 ngụm khí: “ Còn nhỏ đã đẹp mắt như vậy, lớn lên không biết có bao nhiêu nữ tử đạp cửa, trèo tường đòi gả cho ngươi đây”. “ Ể? Nhưng sao tóc dài vậy?”, Tử Chiêu khẽ liếc mắt mới giật mình nhận ra: “ Cả quần áo cũng dài? Đây…, đây là cổ đại? Trời ơi, ta đang ở nơi nào thế này?” Thấy vẻ mặt tiểu muội muội trong lòng có chút ngơ ngác, Mục Tử Hàm ngẩng lên hỏi: “Nhũ mẫu, sao tiểu muội không khóc? Chẳng phải trẻ con sinh ra sẽ khóc lớn sao?” – “ Thiếu gia thử gọi tiểu thư 1 tiếng?”. Tay khẽ vỗ, miệng Tử Hàm lập tức gọi. Biết từ lúc đến đây mình chưa từng khóc nháo tiếng nào, 1 đứa trẻ mới sinh không khóc là điều bất thường nên Tử Chiêu cũng phối hợp, khẽ a a ô ô mấy tiếng rồi lại tít mắt cười. Lúc này mọi người mới thở phào, “ Thật may, tiểu thư còn cười nữa kìa. Mãi không thấy nàng khóc, ta còn lo tiểu thư có tật gì. Giờ thì tốt quá, tốt quá rồi”. Vừa dứt lời, một nha hoàn từ trong buồng đi ra nói với nhũ mẫu: “ Phu nhân đã tỉnh, lão gia cho gọi mọi người vào để phu nhân nhìn tiểu thư”. Tử Chiêu được nhũ mẫu bế lên, cùng với Tử Hàm, cả 3 người tiến vào trong. Vừa vào phòng, Tử Chiêu nhìn thấy 1 nam tử trung niên ngồi bên giường, diện mạo có phần giống Tử Hàm, hay nói đúng hơn Tử Hàm rất giống người này. Hai bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy tay của người đang nằm. Nhìn thấy nhũ mẫu tiến vào còn ôm theo Tử Chiêu, nàng cười yếu ớt, vịn tay phu quân muốn ngồi dậy: “ Để ta nhìn Chiêu nhi một chút”. Nam tử nhẹ nhàng cười: “ Nàng đừng vội, thân thể còn yếu, để ta bế con lại” – chất giọng từ tính cất lên rồi vươn tay đỡ lấy đứa bé, đặt bên cạnh nàng. Vừa nhìn thấy người trên giường, “ Thật đẹp,… nhất định là mỹ nhân cổ đại phải không?” – Tử Chiêu không khỏi suýt xoa, “ Nhà này sao mà lắm người đẹp vậy? Người kia hẳn là phụ thân đi, chậc chậc … Vừa ngắm 1 ca ca đẹp, phụ thân thì anh tuấn như vậy. Nghe hạ nhân gọi 1 tiếng lão gia, còn tưởng già lắm. Xét diện mạo cũng chỉ mới tới 35 - 40 tuổi. Lại nhìn vị phu nhân này xem, gọi 1 tiếng mẫu thân có hơi ngượng ngịu không? Gương mặt thì nhỏ nhắn, hàng mi dài phủ xuống như dẻ quạt,… Tuy hiện tại khí sắc có hơi tái nhợt, trên người cũng không đeo bất kỳ 1 trang sức nào nhưng vẫn không làm nhạt đi vẻ kiều diễm của nàng”. Tử Chiêu còn đang phân vân chọn tới chọn lui trong những từ ngữ dùng để miêu tả 1 mỹ nữ, không biết chọn từ nào vì quả thật từ nào gắn lên người nàng đều hợp. “ Chàng xem, Chiêu nhi là giống ai hơn? Giống ta hay giống chàng?” – 1 giọng nói uyển chuyển hàm xúc. Tử Chiêu cũng cảm thấy rất hiếu kỳ, trong đầu thầm gáo thét: “ Ta cũng muốn biết, mau nói xem, xem ta có giống vị mỹ nhân này không?”. Thấy con ngước mắt nhìn mình, Mục Diệp Khang cười cười, đang định lên tiếng lại có 1 giọng nói non nớt, nhanh miệng đáp: “ Muội muội giống tiểu bánh bao, vừa trắng lại vừa mềm”. Mọi người đều cười ồ lên, Tử Chiêu thì mặt đầy hắc tuyến, hậm hực liếc xéo, thầm mắng tiểu tử kia lắm miệng. Lúc này Tử Chiêu mới cảm thấy thật đói, suýt chút nữa mở miệng hỏi đồ ăn. Nhưng nghĩ đến cảnh vừa lên tiếng sẽ bị cho là yêu quái liền thức thời khóc lên vài tiếng. Nhũ mẫu thấy vậy liền tiến lên đỡ lấy nàng để mẫu thân thuận tiện cho nàng bú, đồng thời cũng khuyên phụ thân và ca ca nàng ra ngoài để 2 mẹ con nghỉ ngơi. Bụng thực đói, nàng ôm lấy bầu sữa mẹ, mút lấy mút để, bộ dang hết sức háu ăn làm mấy tiểu nha hoàn cứ ríu rít cả lên. Mẫu thân thì cười hòa ái, nhũ mẫu thì luôn miệng hô tốt, còn không quên căn dặn mấy nha hoàn đang cười nói chú ý làm việc. Ăn no xong, nàng ngáp dài, thực chỉ muốn ngủ. Trước khi thiếp đi trong đầu nàng chỉ có 1 ý niệm: “Cảm giác thật tốt, có phụ thân thương, có mẫu thân yêu, còn có cả ca ca trời đánh nữa. Cảm giác được yêu thương thật tốt”. Những ngày sau, Tử Chiêu đóng tròn vai của 1 đứa trẻ mới sinh. Hết ăn thì chỉ có ngủ, những lúc được mẫu thân trêu đùa ôm ấp sẽ cười cười vuốt mặt nàng mấy cái. Nàng rất lười khóc nên dù nhũ mẫu có mang đi tắm rửa nàng cũng sẽ ngoan ngoãn không kêu tiếng nào, thi thoảng sẽ len lén vẩy nước cho bà ướt chơi. Phụ thân bế liền cười làm nũng. Ca ca ẵm liền phun phe phè cho ướt mặt. Thấy nha hoàn rỗi việc liền buôn chuyện, sẽ hóng. Cả nhà quây quần bên nhau sẽ làm mấy trò trẻ con bình thường để mọi người cười. Nhờ vậy mà trong nhà, ai ai cũng ríu rít với Tử Chiêu, đồng thời trong thời gian đó, nàng đã tranh thủ nắm được kha khá tình hình trước mắt: Đây là gia viên của Mục gia ở ngoại thành, cách Bạch thành chưa tới 1 canh giờ chạy xe. Bạch thành nằm ở phía Nam, khá xa kinh thành nhưng là nơi non nước hữu tình, con người sống với nhau rất tốt, quan lại địa phương cũng là thương dân như con nên đời sống nhân dân hết sức dễ chịu. Lại nói, trước đây toàn bộ Mục gia ở trong kinh, nhưng gần 1 năm trước đã chuyển tới đây ở. Lý do là phu nhân mang thai, thân thể vốn không tốt nên càng trở nên suy nhược, phải chuyển đến nơi có khí hậu ôn hòa để dưỡng bệnh, an thai. Tử Chiêu có chút bán tín bán nghi vì khi mới sinh nàng, quả thật trông mẫu thân có chút nhợt nhạt nhưng qua mấy ngày bồi bổ cũng chỉ thấy như những sản phụ bình thường. Giờ không nhìn ra có vấn đề gì. Nói toàn bộ Mục gia nhưng quả thật cũng không tính là mấy người. Chỉ có phụ thân là Mục Diệp Khang, mẫu thân Mạch Tử Yên, dưới gối có 2 người con là ca ca Mục Tử Hàm và nàng – Mục Tử Chiêu. Sản nghiệp của Mục gia, toàn bộ là được truyền từ đời này qua đời khác, chủ yếu là làm về chế tác và buôn bán ngọc. Trong các thành trấn lớn nhỏ đều có cửa hiệu của Mục gia, lấy tên là Bích Mục Lâu. Công việc làm ăn của Bích Mục Lâu đều do 1 lão quản gia của Mục gia tên Mục Từ đứng ra quán xuyến, không có mặt trong viện nên cho đến giờ Tử Chiêu vẫn chưa biết mặt ông. Còn về triều đại thì không có chút ấn tượng nào, chỉ biết gọi là Hoàng triều Đại Minh. Vấn đề này Tử Chiêu lập tức bỏ ra sau đầu, không cần nghĩ đến. Phải nói Mục gia hết sức có điều kiện, thứ gì không có chứ ngọc thì không thiếu. Tùy tiện vung tay cũng có thể xuất ra 1 khối ngọc quý trơn bóng, hoa văn trạm khắc tinh tế, sắc nét. Mỗi khối có giá trị đôi khi lên tới mấy trăm vạn lượng hoàng kim. Người Mục gia đều mang trên mình 1 phiến ngọc bội hình tròn như để đại diện cho thân phận. Phụ thân cũng tự tay khắc cho nàng 1 phiến bạch ngọc. Một mặt khắc chữ Mục, 1 mặt khắc chữ Chiêu, đường viền là hình cây trúc rất thanh nhã, tinh xảo, từng đường vân dường như còn ánh lên tia sáng nhè nhẹ. Lúc Tử Chiêu được trao ngọc còn phải làm lễ bái lạy tổ tiên, mẫu thân vừa ôm nàng vừa quỳ gối thành khẩn ở từ đường. Khi phụ thân đem bạch ngọc đưa lên trước mặt nàng, nàng còn phải gào thét làm nũng như đứa trẻ đòi đồ chơi mới. Nhưng khi ngọc vừa đến tay, Tử Chiêu cứng đờ. Bên dưới chữ Chiêu là hình 1 cái bánh bao nhỏ. Chỉ thấy gương mặt ca ca nàng đứng 1 bên đến là khổ sở vì nhịn cười. “Tên hỗn đản này lại dám động tay động chân lên ngọc của ta. Tức chết ta”. Ai oán nhìn phụ thân như kể tội, nàng đưa ngọc lên miệng ra sức gặm cắn. Mục Tử Khang phì cười, vừa ẵm vừa cầm ngọc bội đưa qua đưa lại bên miệng nàng. Nhũ mẫu ở đằng sau thì ai ôi có phải tiểu thư sắp mọc răng rồi không, rồi cứ thế mà đi khoe với tất cả mọi người về miếng ngọc bội bánh bao của Tử Chiêu. Mẫu thân nàng họ Mạch, cũng trùng với họ từ kiếp trước của Tử Chiêu. Thiết nghĩ kiếp trước là chuyện kiếp trước, có cơ duyên chuyển thế, nay nàng mang họ Mục, vậy thì cứ sống cho trọn kiếp này, 1 kiếp đoàn viên, an an ổn ổn mà sống. Thấm thoát đã 3 năm, Tử Hàm nay đã 16 tuổi, Tử Chiêu mới lên 3 nhưng đã sớm cứng cáp, cả ngày miệng nói liến thoáng, hết nịnh nọt lấy vài miếng điểm tâm của Tú Nương ở phòng bếp, lại bày trò cùng Tử Hàm trêu chọc mấy nha hoàn ở phòng giặt, giặt mãi vẫn thấy chậu y phục bẩn nguyên như cũ, rảnh rỗi còn lẻn vào chuồng ngựa thả hết ngựa ra cho chạy chơi vài vòng. Có khi Tử Hàm cõng Tử Chiêu trốn ra ngoài chơi, khiến Bạch Thành gà bay chó sủa, Huyện lệnh còn đích thân xuất thành đưa 2 huynh muội trở về. Nhũ mẫu tức giận, cầm gậy rượt 5 vòng quang sân. Thể lực Tử Hàm rất tốt, dù cõng theo Tử Chiêu nhưng vẫn chạy như bay, có lần còn trèo lên cây khiến nhũ mẫu sợ quá ngất lên ngất xuống. Từ năm Tử Chiêu tròn 1 tuổi, lần đầu tiên tổ chức sinh nhật, mọi người bày đủ thứ la liệt trên sàn nhưng nàng chẳng chọn trúng món nào trong số đó mà chỉ trèo lên, ngồi trong lòng phụ thân cười cười, với tay nắm lấy đoản kiếm đeo bên hông người, tỏ vẻ hiếu kỳ, thích thú. Lúc đó cả phụ thân và mẫu thân không ai nói gì, chỉ có nhũ mẫu bên cạnh cười xòa: “Tiểu thư của ta ơi, sau này không biết là đại cô nương dũng mãnh hay là tiểu quỷ đây?”. Vì vậy, khi Tử Chiêu 5 tuổi, tuy không thích nhưng ngoài đọc sách, học viết chữ thì phụ thân vẫn cho nàng học chút kiếm pháp cùng Tử Hàm, nói là để phòng thân. Thi thoảng Tử Chiêu cũng sẽ học theo ca ca, cầm giấy bút nằm dài trong thư phòng của Tử Hàm để vẽ tranh. Tử Chiêu trước nay đều thích vẽ, nhưng phong cách hội họa từ hiện đại không phù hợp với thời đại này nên sau khi bị Tử Hàm liếc mắt khinh thường phán là “vẽ nhăng vẽ quậy” thì nàng cũng vứt luôn giấy bút đi chạy qua viện của mẫu thân làm nũng. Khoảng nửa năm gần đây phụ thân thường xuyên ra ngoài, nói là đi kinh thành có chút chuyện nhưng thi thoảng mới về nhà. Mỗi lần về cũng chỉ 1, 2 ngày là lại đi. Tuy thời gian ở nhà phụ thân tận lực quan tâm, săn sóc cùng trấn an mẫu thân và 2 huynh muội Tử Chiêu, bảo mọi người không cần lo nghĩ nhiều. Nhưng thời gian phụ thân ra ngoài rất lâu, người trong nhà tuy không ai nói ra nhưng cảm giác bất an nhiều khi vẫn không che giấu nổi. Có đôi lần, Tử Chiêu ngẫm nghĩ, cảm thấy khó giải thích. Thứ nhất, nếu là thương gia bình thường, ít ai lựa chọn đưa cả nhà rời xa chốn phồn hoa bậc nhất như kinh thành chuyển đến ngoại ô Bạch thành sống tách biệt, để lại chuyện làm ăn buôn bán cho người khác trông coi, dù có là thân tín đến đâu đi chăng nữa. Hơn nữa, lão quản gia Mục Từ đã 5 năm chưa hề thấy xuất hiện 1 lần. Thứ hai, cả trong và ngoài viện lúc nào cũng có thị vệ đi tuần, vì hay trốn ra ngoài chơi nên Tử Hàm cùng Tử Chiêu đã quan sát kỹ càng và nắm rất rõ thời gian và các tuyến đường của từng nhóm thị vệ. Có thể lấy lý do vì gia viên nằm ở khu vực ngoại thành nên cần canh phòng nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn. Thế nhưng nhìn tác phong hành sự chuyên nghiệp, chỉnh tề, dứt khoát, thực thi mệnh lệnh tuyệt đối, không lấy 1 lần sai sót. Suốt bao năm qua luôn im ắng, chưa từng thấy 1 nhóm đàn ông nào ở với nhau mà lại không có chuyện nhậu nhẹt hay cờ bạc. Tử Chiêu có thể khẳng định, đây là nhất định là đội quân tinh nhuệ được huấn luyện kỹ càng, bài ản, nghiêm khắc. Cũng vì vậy mà từ lâu, nàng có cảm giác, trước kia mỗi lần trốn ra ngoài chơi cùng Tử Hàm là bọn họ cố tình thả cho các nàng đi. Có thể nói, thương nhân dù có làm ăn lớn đến đâu, tiền có nhiều đến mấy cũng chưa chắc lấy được ra số lượng lớn tư binh có trình độ như vậy. Thứ ba, đoản đao lại là vật bất ly thân, phụ thân luôn mang bên mình, nhìn là biết không phải vật tầm thường, nếu không năm đó nàng cũng không bị nó thu hút đến vậy. Đã là thương gia, chẳng ai nguyện vác đao đi bàn chuyện làm ăn cả. “Rốt cuộc phụ thân đang làm gì? Che dấu điều gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]