Khi Tăng Vô Ngân đang tu luyện thì đột nhiên thấy có người xông vào. Vốn dĩ có người làm gián đoạn sẽ cảm thấy không hài lòng, nhưng ngay sau khi phát hiện đó là con gái của ông ta thì cảm giác đó biến mất, trên mặt chỉ còn lại sự yêu thương.
“Làm sao vậy, sao Túy Ngữ lại đến tìm phụ thân, cẩn thận chút, đừng đi gấp như vậy.”
Tăng Túy Ngữ đi đến nỗi sắc mặt tái nhợt được Tăng Vô Ngân đỡ lấy, nước mắt lưng tròng kéo tay áo của Tăng Vô Ngân nói: “Phụ thân, người mau đi cứu phu quân, chàng bị trọng thương, người mau đến cứu chàng, khụ khụ khụ khụ, khụ…”
“Đã xảy ra chuyện gì, con đừng vội, cứ từ từ, ta sẽ đi cứu nó, con mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Nào lại đây, ngoan, đừng kích động, cơ thể của con không kích động được.” Tăng Vô Ngân có dự cảm không tốt, nhưng trước mặt con gái vẫn kiên nhẫn an ủi cô.
Trong tay Tăng Túy Ngữ cầm một hầu bao dính máu, đưa đến trước mặt Tăng Vô Ngân nói một cách không đầu không đuôi: “Lúc nãy, Du Thịnh mang theo vết thương về báo tin, hắn nói họ gặp tai nạn ở núi Câu Tầm, phu quân bị trọng thương không thoát thân được, phụ thân người mau đến cứu chàng đi!”
“Được được được, đừng lo lắng, phụ thân giờ đi cứu nó, ừm.” Nghe được tin tức từ Du Thịnh, nỗi nghi ngờ trong mắt Tăng Vô Ngân giảm đôi chút. Du Thịnh là người đã đi theo ông ta từ lâu, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-phu/3325787/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.