Khi Tang Lạc thức dậy thì thấy mình đang ngủ trên cơ thể của sư phụ, cơ thể trần trụi tiếp xúc với nhau dễ dàng khiến nàng nhớ lại những chuyện mà họ đã làm đêm qua.
Bởi vì nghĩ đến những vết thương trên người nàng, cho nên sư phụ rất dịu dàng, nhưng sự dịu dàng này gần như làm nàng tan chảy.
Ngẩng đầu lên, Tang Lạc phát hiện sư phụ đã nhìn chằm chằm nàng không biết bao lâu rồi. Thói quen cứ nhìn nàng không lên tiếng như vậy cũng thật là…
Phó Thanh Viễn điềm tĩnh như thường lệ đứng dậy mặc y phục, rồi đưa tay ôm lấy Tang Lạc.
Bị ôm vào lòng cùng với tấm chăn, một lúc sau Tang Lạc cảm thấy nóng, nàng chỉ còn cách thò đầu ra. “Sư phụ, người ôm chặt như vậy, nóng quá.”
“Ừm.” Mặc dù Phó Thanh Viễn đã đáp trả lại, nhưng tay chàng không nới lỏng chút nào. Tang Lạc thở dài, lẽ ra nàng nên phản ứng từ sớm, hôm qua từ lúc bắt đầu gặp sư phụ, chàng không để nàng rời xa chàng một bước mà cứ luôn ôm chặt lấy nàng, như vẻ sợ nàng lại biến mất.
“Được rồi được rồi sư phụ, người hãy thả lỏng một chút, để con mặc y phục vào rồi người lại ôm có được không?” Tang Lạc rút cánh tay từ trong chăn ra chạm vào má của sư phụ, lúc ấy nàng không để ý đến giọng điệu dỗ dành con nít của mình.
Phó Thanh Viễn nghe thấy vậy, trực tiếp lấy tấm chăn trên người đồ đệ ra, hờ hững nói một câu: “Để ta.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-phu/3325771/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.