“Không dậy à?” Phó Thanh Viễn đứng ở trước giường, nhìn tiểu đồ đệ đang trốn trong chiếc chăn bông trên giường bằng giọng điệu hờ hững, nhưng trong ánh mắt lại đượm ý cười.
Nghe thấy câu hỏi của chàng, chiếc chăn lồi lên ở trên giường khẽ chuyển động một cái, có vẻ như là đồ đệ lắc đầu nguầy nguậy bên trong.
Trên tảng đá lớn bên hồ nước, sư đồ hai người đã có một lần làm phu thê. Sau khi rửa sạch sơ qua ở chỗ đó, chàng bế đồ đệ đang trần trụi đang vùi đầu trước ngực chàng trở về, khuôn mặt của nàng đỏ bừng đến nỗi có thể nhỏ máu.
Vừa về đến nhà, đồ đệ trong vòng tay của chàng hành động như sét đánh không kịp bưng tay, lao đến giường quấn lấy chăn với tốc độ cực nhanh, sau đó không còn động tĩnh gì nữa đến bây giờ.
Phó Thanh Viễn ngồi ở bên giường, nhìn thấy đống chăn đó nhúc nhích một cái.
Khi chàng đặt tay lên tấm chăn bông, Tang Lạc xấu hổ đang trốn dưới tấm chăn lập tức sững sờ, không dám nhúc nhích.
“Trên người không thấy đau?” Phó Thanh Viễn ngồi ở bên cạnh giường lạnh lùng hỏi.
“Không…” Cuối cùng, một giọng nói yếu ớt phát ra từ trong tấm chăn bông, dịu dàng nhẹ nhàng và còn có chút khàn.
Phó Thanh Viễn đặt tay lên chỗ nào đó của tấm chăn bông rồi dùng chút sức, liền nghe thấy đồ đệ trong chăn rên lên một tiếng.
“Còn nói không đau, hở?”
Người trong tấm chăn bông vặn vẹo người một cách khó chịu, ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-phu/3325761/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.