A Tự đang hồi hộp nằm nhìn đỉnh màn. Miên Viễn cũng hồi hộp nằm nhìn đỉnh màn. Đây là đêm đầu tiên sau khi A Tự tỉnh dậy bọn họ chính thức ngủ chung chứ không phải đốt nến tâm sự đến sáng như đêm trước.
"À...ừm...khuya rồi nhỉ?" A Tự lắp bắp hỏi.
"Ừ, khuya rồi." Miên Viễn đáp. "Cùng nhắm mắt...ngủ đi."
Miên Viễn nhắm trước. A Tự nhìn qua thấy y đã ngủ nên cũng an tâm nhắm theo. Đến phiên hắn nhắm thì Miên Viễn lại lén lút mở mắt ra nhìn một cái, trong lòng cất giấu tâm sự.
A Tự ngủ thẳng một giấc đến sáng, lúc tỉnh dậy không thấy Miên Viễn đâu. Hắn mở cửa đi ra, Miên Viễn đang ngồi xắn cao tay áo bổ củi gần gian bếp. Lực tay dồi dào, gân tay cuồn cuộn, đúng là mạnh mẽ không gì so bằng. Mỗi phát bổ xuống của y đều nhanh gọn dứt khoát.
A Tự lăng xăng chạy đến gần y chào: "Buổi sáng tốt lành."
Miên Viễn ngừng bổ, ngẩng lên hỏi: "A Tự sáng nay muốn ăn gì?"
"Món gì ngươi nấu ta cũng thích, nhưng hôm nay ngươi phải ăn cùng ta."
Miên Viễn đáp ứng: "Được, ngươi rửa mặt chải tóc đi, ta chuẩn bị bữa sáng xong sẽ gọi ngươi."
A Tự hoảng hốt: "Vì sao ngươi biết ta chưa rửa mặt?"
Miên Viễn không đáp mà chỉ cười ngọt. A Tự xấu hổ lấy hai tay che mặt, chạy ù lại vào trong nhà. Khẳng định là hắn đầu bù tóc rối đến mức thảm thương mới dễ dàng bị Miên Viễn nhận ra như thế.
A Tự chăm chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-khong-thich-ran/2614345/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.