Edit: Vincent
Beta: Hương
“Thế giới, không phải luôn luôn như vậy sao?”
Nhân vật chính của vở kịch buồn bã nói xong, tung người nhảy lên, biến mất trong bóng tối.
Trên sân khấu một mảnh yên tĩnh, không biết qua bao lâu mới có khán giả đầu tiên vỗ tay, sau đó có mấy vị khán giả khác cũng tỉnh táo lại vỗ tay theo, tiếng vỗ tay thưa thớt càng ngày càng chỉnh tề, oanh liệt như sấm chớp.
Vân Thư cùng tất cả các diễn viên bước ra sân khấu để cảm ơn, trên mặt mỗi người đều có mồ hôi và nước mắt không phân biệt được rõ ràng.
Nhưng vào lúc này, trong lòng Vân Thư lại có linh cảm có người đang nhìn mình, cô đem tầm mắt hướng về một nơi trên khán phòng và chuẩn xác đối diện với tầm mắt Phó Nhiên.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, dù lớp trang điểm trên mặt khiến cô già đi rất nhiều nhưng cũng không giấu được vẻ xinh đẹp của cô.
Phó Nhiên sửng sốt, duỗi tay sờ sờ ngực mình.
—— Trong lòng như có những con nai nhỏ đang chạy loạn, tim đập nhanh không kiểm soát được.
……
Vân Thư đang tẩy trang, thay quần áo trong phòng trang điểm thì Phương Linh gõ cửa vào phòng, nói: “Thư nhi, lát nữa chúng ta cùng đi dự tiệc chúc mừng nha.”
Vân Thư gật đầu đồng ý tham gia, cô bảo Phương Linh chờ cô một chút, thay xong quần áo cô dường như nhớ tới cái gì đó, lấy di động ra gọi điện.
“Thư Thư?”
“Em đây.”
Vân Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-so-y-toi-lo-cuop-mat-kich-ban-vai-nu-phu/2574296/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.