Cô ấy không ngờ mình lại có được một ngày may mắn như vậy. Vị tiền bối mà cô ấy ngưỡng mộ ngày hôm nay tự tay xuống bếp nấu cơm chiêu đãi cô ấy. Sau khi ăn xong, người đại diện của tiền bối cùng với… ừ, chắc là bạn trai, cùng nhau đi rửa chén. Còn cô ấy không phải làm gì cả.
Kim Viện vội vàng đưa tay ra tiếp nhận chén trà: “… Vâng.”
—— Còn chưa nhắc đến việc tiền bối đích thân pha trà cho cô ấy.
Vân Thư nhấp thử một ngụm trà, mùi hương hoa nhài lan tỏa khắp khoang miệng, khuôn mặt cô ấy dần được thả lỏng, cô hỏi: “Anh Đại Vĩ đã nói chuyện qua với em chưa?”
Kim Viện khẽ gật đầu, lên tiếng: “Anh ấy đã nói qua rồi ạ. Anh ấy bảo chị muốn anh ấy làm người đại diện của em.” Cô ấy do dự khẽ chớp mắt, rốt cuộc vẫn lên tiếng hỏi: “Em có thể hỏi chị một câu được không, tại sao chị lại làm như vậy?”
Vân Thư quay sang nhìn Kim Viện: “Có vẻ như em vẫn đang do dự.”
Khuôn mặt Kim Viễn trở nên lo lắng và căng thẳng, cô ấy im lặng.
Vân Thư không hề tức giận, trái lại cô rất mừng vì Kim Viện không phải là cô gái ngây thơ ai nói gì cũng tin. Cô nói: “Em nghi ngờ chúng tôi cũng là điều hiển nhiên. Tôi đã từng nghe qua một vài chuyện xảy ra với em, em cảnh giác như vậy không hề sai. Đừng có quá tin tưởng người khác, ví dụ như tôi——”
Nhịp tim Kim Viện ngừng đập, cô im lặng lắng nghe.
Vân Thư đột nhiên thay đổi nét mặt: “Đáng lẽ ra ngày hôm nay em không nên đồng ý đi cùng Trương Đại Vĩ đến nhà của tôi. Nhỡ đâu bọn tôi là người xấu thì sao?”
Kim Viện trợn tròn hai mắt lên nhìn.
Vân Thư không nhịn được cười, cô dịu dàng xoa đầu cô nhóc.
Kim Viện tức giận hét lên: “Tiền bối!”
Vân Thư nở nụ cười rạng rỡ: “Được rồi được rồi, tôi chỉ trêu em tí thôi.”
Kim Viện càng trở nên tức giận: “Tiền bối!!!”
Vân Thư nói: “Thực ra bởi vì tôi đã trải qua những chuyện giống với em, nên tôi muốn giúp đỡ em.”
Kim Viện có vẻ khá bất ngờ, cô quay sang nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nhất là khi nhìn vào cặp mắt long lanh thuần khiết của Vân Thư. Không ngờ cô cũng đã trải qua những điều tương tự như vậy, tiền bối còn xinh đẹp hơn cô ấy rất nhiều, càng khó hơn… Kim Viện nhấp nhép khóe môi, cô ấy không thể từ chối được ý tốt của Vân Thư: “Cảm… cảm ơn chị.”
Vân Thư khẽ gật đầu: “Thực ra, đây không phải là lý do tôi muốn giúp em. Tôi biết em rất có tài năng, tôi không muốn em bị vùi lấp.”
Kim Viện ngơ ngác, cô ấy hỏi: “Em… thực sự có tài năng?”
Vân Thư giọng điệu rất chắc chắn, cô khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phản ứng đầu tiên của Kim Viện chính là bất ngờ, ánh mắt dần đỏ lên, cô ấy muốn khóc, nhưng không thể khóc ra được. Cô ấy nói lời cảm ơn với Vân Thư.
Vân Thư khẽ gật đầu, im lặng, vỗ ai an ủi cô ấy.
Cô có thể hiểu được tâm trạng Kim Viện.
Cái người đại diện “vô tích sự” của Kim Viện, vì muốn khống chế Kim Viện, bà ta không ngừng đả kích tinh thần của cô ấy, nói cô ấy là kẻ kém cỏi, ngoại trừ cách bán thân ra thì không còn cách nào để cô ấy trở nên nổi tiếng. Nhưng cô gái này vẫn kiên quyết giữ vững lập trường quan điểm, nếu không thì cô bé đã sớm bị tha hóa.
Cho dù cô ấy kiên trì bảo vệ quan điểm của bản thân như thế nào, nhưng thời gian lâu dài Kim Viện khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi lời nói của người đại diện kia, trái tim cô ấy dần bị lung lay, và không còn tự tin như lúc đầu.
Vân Thư nói: “Ngày mai anh Đại Vĩ đưa em đến công ty để hủy hợp đồng. Từ nay em đã được giải thoát.”
Kim Viện ngạc nhiên, cô ấy gật đầu nói: “Vâng!”
“Em nên nghỉ công việc làm thêm tại siêu thị. Bởi vì sau khi ký hợp đồng, chắc chắn lịch trình công việc của em sẽ rất bận rộn. Em sẽ không có thời gian đi làm thêm đâu.”
Kim Viện quay sang nhìn Vân Thư, cô ấy cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]