Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Hai bát mì nhìn rất đơn giản, nước dùng trong veo, bên trên đặt ít rau củ, hành lá và rau mùi. Vì mỳ khá ít, nên chỉ cần vớt hai lần đũa là hết sạch bát mì.
Nhưng, hai người lại ăn rất chậm, giống như là ăn từng sợi mì vậy.
Bởi vì bát mì này quá ngon.
Mì thực sự rất ngon, giống như cách Phó Nhiên vui vẻ thưởng thức bát mì, anh dùng đũa gắp một miếng mì lên, cho lên miệng thưởng thức. Sau đó, anh lại gắp một đũa mì có kèm theo rau cải, cho thêm ít hành và rau mùi lên trên, nhúng thìa xuống… Ừ, ăn rất ngon.
Không biết vì sao, tốc độ ăn của Phó Nhiên ngày càng nhanh. Anh dùng đũa gắp mì lên ăn, vét hết sạch tất cả mọi thứ, ngay cả nước canh anh cũng không buông tha. Đợi đến khi bát trở nên sạch bóng. Anh mới chịu để bát xuống.
Vân Thư trợn tròn mắt lên nhìn, Phó Nhiên nhìn thấy cô như vậy, anh cố nhịn cười: “Mì ăn rất ngon.”
Nhìn thấy Phó Nhiên như vậy, Vân Thư cảm thấy rất tự hào và vui vẻ, đôi mắt cô cong cong lên vì cười giống như hình mặt trăng lưỡi liềm: “Cảm ơn lời khen của anh.”
Đồng tử Phó Nhiên co lại, anh khẽ nghiêng đầu nói: “… Ừ.”
Từ đó trở đi, bầu không khí giữa hai người ngày càng trở nên tự nhiên hơn.
…
Đợi Vân Thư ăn xong, Phó Nhiên nhận việc đi rửa bát. Vân Thư nào dám để anh làm, nhưng thái độ của kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-so-y-toi-lo-cuop-mat-kich-ban-vai-nu-phu/2574256/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.