Hứa Thanh Phong không biết Hạ Mông Lan lấy cái suy đoán vô căn cứ ấy từ đâu ra, anh rút ghế dựa từ trong chân cô ấy ra, "Không phải, là em gái tôi."
Hạ Mông Lan nhíu mày đánh giá anh, liếc nhìn Hàm Tinh, nhún vai.
Sau khi bọn họ ăn cơm xong đã là giữa trưa.
Hạ Mông Lan lười biếng ngồi trên ghế sô pha, Hứa Thanh Phong thì giúp Hàm Tinh thu dọn bát đũa.
Đến cuối cùng chỉ còn lại một cái mâm, hai người cùng vươn tay ra lấy.
Hạ Mông Lan bế Tây Thuỵ từ dưới mặt đất lên ôm, "Hàm Tinh, cậu cần gì phải làm. Tổng biên tập Hứa nói để anh ta làm, cậu còn khách khí cái gì chứ!"
Hứa Thanh Phong cầm cái mâm lên, ôn nhu nói, "Em đi nghỉ ngơi đi, để an làm."
Hàm Tinh nghĩ đến chuyện mình là người nấu bữa sáng, cũng không khách sáo nữa.
Cô đi đến sô pha ngồi xuống, Tây Thuỵ lập tức quay đầu lại, cái đầu tròn xoe vui vẻ dụi vào người cô.
Hạ Mông Lan vuốt bộ lông trắng tinh mềm mại của Tây Thuỵ, lại ôm lên lấy mặt cọ vào, "Thật là luyến tiếc tiểu bảo bối của tớ mà!"
"Cậu yên tâm! Tớ sẽ giúp cậu chăm sóc nó thật tốt!"
"Haiz nhưng tớ vẫn hơi tiếc một chút, bảo bối nhà tớ ngoan như vậy." Hạ Mông Lan cọ mũi vào bộ lông mềm mại trên mặt Tây Thuỵ, ánh mắt quét qua Hứa Thanh Phong người đang rửa bát trong bếp, "Thỉnh thoảng chó còn trung thành hơn người nhiều, Tây Thuỵ của tớ chuẩn bị cách xa tớ lâu như vậy, chắc chắn sẽ nhớ tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-trong-ngon-gio-dem/1077904/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.