Dưới nhà là phòng khách mà tìm một vòng không thấy ai, mượn ánh sáng yếu ớt từ điện thoại họ lại đến phòng Triệu Nhuy, nhưng cửa phòng mở toang, bên trong trống không.
"Triệu Nhuy?" Từ Chu Dã gọi tên cậu ta: "Triệu Nhuy, anh không sao chứ?"
"Hình như không ở trong phòng đâu." Thẩm Mạn nói: "Đi tìm ở chỗ khác xem sao."
"Em đây, em đây." Trong căn phòng tối đen đột nhiên có tiếng vang lên: "Đừng đi, Thẩm Mạn, đừng đi mà—"
"Cậu ở đâu vậy?" Thẩm Mạn hỏi, phòng Triệu Nhuy cũng không lớn, ánh sáng điện thoại rọi qua là có thể nhìn thấy toàn cảnh, giọng nói thì phát ra từ bên trong phòng nhưng không thấy người.
Một lát sau, một bóng người lồm cồm bò ra từ dưới gầm giường. Sau khi xác định người đứng ở cửa là Thẩm Mạn, cậu ta mới lăn lê bò trườn chạy ra: "Hu hu hu hu, sợ chết mất, sợ chết mất rồi!"
Triệu Nhuy sợ đến mặt mày tái mét, cố gắng nắm lấy cánh tay Thẩm Mạn— nhưng bị Từ Chu Dã vô tình ngăn lại.
"Cậu làm cái gì vậy?" Thẩm Mạn hỏi: "Có chuyện gì mà la hét cầu cứu thế?"
Rõ ràngvTừ Chu Dã cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết lúc nãy của Triệu Nhuy: "Có người trong phòng anh à?"
Triệu Nhuy nói: "Có— có— anh thấy rồi, ngay bên cạnh cửa sổ!"
Từ Chu Dã và Thẩm Mạn quay đầu nhìn, bên ngoài tối đen như mực, chỉ thấy lờ mờ hình ảnh phản chiếu của những cái cây bị gió mưa quật.
Cả hai nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiểu ý đối phương, thay vì có người thì Triệu Nhuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi/5151557/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.