Sáng hôm sau, đúng chín giờ sáng, Từ Chu Dã xuất hiện trong phòng Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn đang đánh răng bằng loại kem đánh răng vị kem phô mai yêu thích của mình, nhìn anh trong gương rất mệt mỏi, rõ ràng là đêm qua ngủ không ngon.
"Anh thấy hình như không đau nữa rồi." Thẩm Mạn nói.
Từ Chu Dã khoanh tay trước ngực cứ thế nhìn anh.
Thẩm Mạn nói: "Thật mà..."
Từ Chu Dã nhìn đồng hồ: "Em hẹn mười giờ, bây giờ đi mất bốn mươi phút."
Thẩm Mạn không còn lời nào để nói, Từ Chu Dã trẻ tuổi thế này mà sao lại khó đối phó đến vậy, sau này thì biết làm sao, cuối cùng anh vùng vẫy: "Hay là em sờ thử đi, anh thật sự không đau nữa..."
Từ Chu Dã nói: "Được."
Thẩm Mạn: "Hả?"
Từ Chu Dã nói: "Lại đây, em sờ thử."
Thẩm Mạn còn chưa kịp phản ứng, Từ Chu Dã đã đưa ngón tay vào miệng anh, ngón cái ấn vào nướu răng khôn đang bị viêm— lực không mạnh nhưng vẫn khiến Thẩm Mạn đau đến mức run rẩy.
"Ưm!" Thẩm Mạn khẽ rên.
"Không phải không đau à?" Ngón tay Từ Chu Dã khuấy động lưỡi Thẩm Mạn, nhìn đội trưởng nhà mình nhíu mày oan ức, khóe mắt ửng đỏ rưng rưng nước mắt: "Hả?"
Thẩm Mạn cứng miệng: "Hông đau thật."
Nói chuyện cũng không rõ ràng nữa.
Từ Chu Dã chậc một tiếng, cuối cùng không nỡ hành hạ anh nữa, tha cho anh: "Đi thôi."
Cậu nắm lấy cổ tay Thẩm Mạn, kéo anh đi ra ngoài với một thái độ không thể từ chối, Thẩm Mạn từ bỏ kháng cự bị cậu kéo đi theo sau.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi/5151548/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.