Tâm trạng Triệu Nhuy vô cùng phức tạp nhưng Thẩm Mạn lại không rảnh bận tâm, anh đang cúi xuống thay giày định cùng Từ Chu Dã đi chạy bộ.
Thời tiết ấm lên, lại không quá nóng, mùa xuân chính là mùa thích hợp để tiếp xúc với thiên nhiên.
Không còn tên theo dõi kia, Thẩm Mạn cũng chịu ra ngoài, Từ Chu Dã liền kéo Thẩm Mạn mỗi sáng ra ngoài chạy bộ một vòng.
Nhìn bóng lưng hai người biến mất, Triệu Nhuy thầm nghĩ mình chắc chắn là đã nghĩ quá nhiều rồi. Tình đồng đội trong sáng, thanh bạch của người ta qua mắt mình lại trở nên biến chất.
Buổi sáng sớm gió xuân mơn man thổi, quả thực rất thích hợp để chạy bộ.
Trong không khí ngập tràn mùi hương ngọt ngào của nh** h**, bình thường Từ Chu Dã chạy rất nhanh, hôm nay cố ý chạy chậm lại cùng Thẩm Mạn.
Chạy một vòng quanh con đường ven sông, khi chạy về đến căn cứ cả hai đã đầm đìa mồ hôi.
Thẩm Mạn chạy phía sau, tốc độ hơi chậm lại, ban đầu Từ Chu Dã còn tưởng anh không quen với cường độ vận động nhưng càng nhìn càng thấy không ổn, bèn hỏi: "Chân anh bị sao vậy?"
"Giày mới, làm hơi đau chân." Thẩm Mạn không để tâm lắm.
Từ Chu Dã nói: "Để em xem nào."
Trong phòng, Thẩm Mạn ngồi trên ghế, tháo dây giày và cởi giày ra. Từ Chu Dã vừa nhìn đã nhíu chặt mày: "Gót chân anh thành thế này rồi mà cũng không nói tiếng nào?"
Gót chân Thẩm Mạn bị giày cọ xát đến phồng rộp, vết rộp đã vỡ để lộ phần thịt đỏ tươi, máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi/5151537/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.