Kỳ nghỉ Thanh Minh kết thúc, các thành viên trở về vị trí, ai nấy đều có vẻ mất hồn mất vía. Triệu Nhuy rụt rè, đi đến trước mặt Thẩm Mạn tìm cách bắt chuyện: "Đội trưởng, mấy hôm nay anh ăn gì mà bị nóng trong người, môi lở loét hết cả rồi."
Ăn gì ư? Nhắc đến chuyện này là bực mình, Thẩm Mạn liếc sang bên cạnh Từ Chu Dã đang cười tươi như hoa.
"Anh nhìn Từ Chu Dã làm gì? Anh ăn cậu ta hả?" Tên Triệu Nhuy này đúng là nói năng không làm người ta sốc chết không thôi.
Từ Chu Dã: "Hì hì." Anh mình đúng là đã ăn mình rồi.
Tai Thẩm Mạn ửng đỏ nhưng anh cố gắng nén xuống, vô cảm nhìn Triệu Nhuy: "Cậu đã muốn ra ngoài ở thì phải cho chúng tôi gặp bạn cậu trước đã chứ?"
Triệu Nhuy cúi đầu, nhún nhún mũi giày xuống đất: "Cái này..."
Thẩm Mạn không nói gì cứ thế nhìn cậu ta.
Triệu Nhuy nói: "Có một chút, ừm, nói thế nào nhỉ..."
Thẩm Mạn đột nhiên hỏi: "Là nam hay nữ?"
Triệu Nhuy buột miệng: "Nam."
Im lặng, một sự im lặng như chết chóc.
Thẩm Mạn cười như không cười.
Triệu Nhuy nói: "Không phải—" Sao lại đột nhiên hỏi câu này chứ, làm cậu ta không kịp trở tay, trả lời thẳng ra luôn.
Triệu Nhuy nói: "Không phải, đội trưởng, anh nghe em giải thích."
Thẩm Mạn nói: "Cậu giải thích đi."
Triệu Nhuy gãi đầu rồi nhận ra chẳng có gì để giải thích: "Thôi được rồi, là nam thì có được ra ngoài ở không?"
Thẩm Mạn nói: "Là xe moto cũng không được."
Triệu Nhuy: "..."
Anh tàn nhẫn quá!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi/5151533/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.