Nước chảy không thối, trục cửa không mọt.
Một ngôi nhà được ở thường xuyên sẽ có hơi người và ít khi gặp vấn đề.
Nhà cũ của Thẩm Mạn nằm trong một khu nhà máy cũ kỹ, Thẩm Mạn và bà ngoại đã sống ở đây hơn mười năm.
Căn nhà được xây theo kiểu nhà cũ, tám tầng không có thang máy, dưới sân còn trồng nhiều rau củ quả của cư dân, tiếc là không đúng mùa nên chỉ thấy những cành lá khô héo nằm rạp trên đất.
Thẩm Mạn đậu xe xong, cùng Từ Chu Dã bước lên lầu.
Giữa đường gặp vài người hàng xóm, có người lạ mặt, có người lại nhận ra Thẩm Mạn.
"Mạn Mạn về rồi hả." Một bà cô hơn bảy mươi tuổi sống dưới lầu Thẩm Mạn, tay xách một giỏ rau, có lẽ vừa đi chợ về thấy Thẩm Mạn liền mừng rỡ chào hỏi.
"Dì Trần." Thẩm Mạn hỏi "Dì đi chợ về ạ?"
"Phải đó, hôm qua họ mới về, con đi một mình à? Tối qua nhà dì ăn cơm nhé, dì gói sủi cảo cho con ăn." Dì Trần vẫn nhiệt tình như mọi khi.
"Thôi ạ." Thẩm Mạn nói: "Con về cùng bạn, cảm ơn dì, chúc dì Năm mới vui vẻ."
Lúc này Dì Trần mới chú ý đến chàng trai cao lớn đứng bên cạnh Thẩm Mạn. Từ Chu Dã ngọt miệng, cười toe toét gọi một tiếng dì Trần rồi bước đến xách giỏ rau giúp bà ấy, hỏi dì ở tầng mấy để cháu mang lên giúp.
Dì Trần cười tươi như hoa, nói không cần đâu, dì còn phải đi mua thêm đồ nữa.
Phải nói rằng giao tiếp xã hội thật sự cần có thiên phú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi/5151526/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.