Ăn lẩu thịt cừu xong, cả người đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trở về nhà nghỉ, Thẩm Mạn thẫn thờ đứng bên cửa sổ nhìn tuyết ngoài trời.
Từ Chu Dã hỏi anh đang nhìn gì, Thẩm Mạn nói: "Chỗ bọn tôi không có tuyết, hồi bé cứ đến mùa đông là ngày nào cũng mong tuyết rơi..." Nhưng tuyết ở miền Nam và miền Bắc rất khác nhau, đặc biệt là trong thành phố, tuyết miền Nam dù có rơi xuống thì cũng nhanh chóng tan chảy ngay khi chạm đất.
Giờ đây, được nhìn thấy tuyết bay lả tả, đã là cách biệt nhiều năm, tâm trạng không còn như xưa nữa.
Muốn mua hoa quế cùng rượu để uống, cuối cùng không giống chuyến du ngoạn tuổi thiếu niên.*
(*欲买桂花同载酒,终不似少年游: Câu thơ nổi tiếng của Tưởng Tiệp, câu này thể hiện sự nuối tiếc về những kỷ niệm tuổi trẻ đã qua).
"Quê em hàng năm đều có tuyết lớn." Từ Chu Dã cũng kể về quê hương mình, một thành phố ở miền Bắc: "Mùa hè thì không nóng lắm. Thực ra, mùa hè năm nay em bị thời tiết ở căn cứ làm cho sợ đấy."
Thẩm Mạn: "Sợ à?"
Từ Chu Dã nói: "Nhà ai mà mùa hè nhiệt độ liên tục bốn mươi độ trong nửa tháng chứ..."
Thẩm Mạn cười: "Vậy sao không nghe cậu than vãn bao giờ."
Từ Chu Dã nói: "Ừm... Vì em nghĩ sẽ phải ở đây lâu nên vẫn phải tự mình làm quen thôi." Cậu hật sự rất thấu đáo.
Mặc dù trận đấu đã kết thúc nhưng hai người quyết định ở lại đây hết Tết Dương lịch rồi mới quay về.
Thực ra, dù là Tết Dương lịch hay Tết Nguyên Đán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi/5151524/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.