Trên đường về khách sạn, cả hai đi được nửa đường thì trời đổ mưa. Cơn mưa mùa thu dịu dàng hơn mùa hè nhiều, chỉ làm ướt tóc mai.
Về đến khách sạn không lâu, Triệu Nhuy và mọi người đi mua gà rán cũng trở về. Vì đang trong thời gian thi đấu không uống được rượu, họ lại mang thêm vài chai Coca Cola cỡ lớn.
"Lại đây, lại đây, tối họp ăn này." Triệu Nhuy nhiệt tình chào hỏi: "Tôi vừa nếm thử một cái cánh, vị khá ngon."
Tối, mọi người vừa ăn gà rán vừa nghe huấn luyện viên phân tích dữ liệu.
Những dữ liệu này thường là tổng kết từ các trận đấu tập vừa diễn ra trong ngày.
Huấn luyện viên nói: "Thẩm Mạn, có một điểm trong trận đấu tập sáng nay tôi phải phê bình cậu."
Thẩm Mạn cũng đang ăn gà rán, tay cầm cái đùi gà chậm rãi gặm bị huấn luyện viên gọi tên bất ngờ, anh ngước mắt lên: "Hả?"
Huấn luyện viên nói: "Cậu xem, vị trí cắm mắt này của cậu có vấn đề. Nếu cắm ở vị trí này, chẳng phải khi đối phương đi qua sẽ nhìn thấy sao."
Thẩm Mạn nhìn cái vị trí cắm mắt đó: "Không phải tôi cắm, là Triệu Nhuy cắm."
Huấn luyện viên: "Không thể nào, tôi nhớ là cậu mà."
Thẩm Mạn nhìn sang Triệu Nhuy đang điên cuồng nhét gà vào miệng bên cạnh.
Triệu Nhuy lắc đầu.
Huấn luyện viên nói: "Cậu xem, Triệu Nhuy nói không phải kìa."
Thẩm Mạn nói: "Xem lại video đi."
Thế là Huấn luyện viên tua ngược video lại một phút, xem kỹ thì phát hiện đúng là Triệu Nhuy cắm, chỉ là do cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi/5151515/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.