Im lặng, im lặng kéo dài.
Cả phòng huấn luyện không còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím, mọi người dường như đều bị câu đó là mẹ em làm cho chấn động.
Nụ cười hả hê trên mặt Triệu Nhuy cứng đờ, lắp bắp: "Đó, đó là mẹ cậu à? Dì... trông thật trẻ."
Từ Chu Dã nói: "Vâng, sinh em sớm mà."
Mọi người lại im lặng.
Chuyện này thực sự quá hài hước, không ai ngờ rằng người phụ nữ trẻ đẹp như vậy lại là mẹ của Từ Chu Dã.
Thẩm Mạn liếc nhìn Từ Chu Dã, vừa lúc chạm mắt với cậu ta.
Từ Chu Dã nháy mắt, cười tinh quái: "Anh Thẩm, anh cũng tưởng em có bạn gái à?"
Thẩm Mạn: "..."
Hiểu lầm này thực sự quá xấu hổ, đến cả bản thân anh cũng cảm thấy ngại.
May mắn là Từ Chu Dã cũng không làm khó anh, không tiếp tục đề tài này, cười híp mắt đẩy đồ ăn khuya đến trước mặt anh: "Ăn không?"
Thẩm Mạn còn có thể nói gì nữa, im lặng cầm lấy và bẻ đũa.
Triệu Nhuy vốn định châm chọc, kết quả lại gây ra một hiểu lầm lớn như vậy, vội vàng chuồn đi.
Đồ ăn khuya hôm nay là bánh xếp chiên, đầy đặn, nhìn bóng bẩy trông rất ngon. Thẩm Mạn dùng đũa gắp một cái, cắn một nửa là nhân bắp cải thịt heo, bên trong còn có tôm khô băm nhỏ, vị tươi ngon tuyệt vời.
"Ngon không?" Từ Chu Dã hỏi.
"Ngon." Thẩm Mạn trả lời.
"Mẹ em tự tay gói đấy." Mắt Từ Chu Dã sáng lấp lánh nhìn Thẩm Mạn, giống như một chú chó con đang chờ được khen ngợi: "Biết anh thích ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi/5151511/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.