Thẩm Mạn đứng trên ban công hút thuốc.
Vừa mới chia tay với mẹ, có lẽ cả nửa đời sau cũng không còn cơ hội gặp lại, theo lý thuyết thì anh nên buồn.
Nhưng cảm xúc trong anh lại trống rỗng như đôi mắt, chẳng có gì cả, đừng nói là bi thương mà ngay cả cảm giác cũng không.
Hôm nay trời trong xanh, căn cứ của ACE ở ngoại ô không bị ô nhiễm ánh sáng, ngẩng đầu lên là có thể thấy những vì sao thưa thớt trên bầu trời.
Điếu thuốc ngậm nơi khóe môi, bỗng anh nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thấy một bóng người bước ra từ trong bóng tối.
Hóa ra là Từ Chu Dã.
Hình như cậu vừa ra ngoài về, tóc vẫn còn ướt, gương mặt nở nụ cười sáng lạn như một chú chó lớn đáng yêu. Một tay giấu ra sau lưng, bước tới trước mặt Thẩm Mạn.
"Đứng đây hút thuốc à?" Từ Chu Dã hỏi: "Không nóng sao?"
"Cũng tạm." Thẩm Mạn đáp. Tâm tĩnh thì tự nhiên thấy mát, anh cũng không thấy nóng.
Từ Chu Dã lại hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"
Thẩm Mạn ngẫm nghĩ: "Tôi đang nghĩ cách để Yến Thảo và Tần Tang chia tay."
Vừa dứt lời cả hai cùng bật cười, Từ Chu Dã cười đến mức gập cả người, rồi bất ngờ giơ tay ra— trước mặt Thẩm Mạn xuất hiện một bó hoa cúc trắng nhỏ xinh đẹp, tinh khiết: "Cho anh."
"Trên đường về tiện tay mua thôi." Từ Chu Dã cười: "Chỉ mười tệ..."
Khi nói, ánh mắt cậu tĩnh lặng nhìn chăm chú vào Thẩm Mạn, trong đồng tử đầy ắp bóng dáng của anh. Nghiêm túc, thành kính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi/5151500/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.