Thắng trận đấu tất cả mọi người đều tận hưởng niềm vui chiến thắng.
Đêm nay quản lý không khuyên nhủ, mặc kệ mọi người chơi bời. Sau khi ăn xong hắn còn đặt một phòng karaoke, định chơi tiếp hiệp hai.
Thật ra Thẩm Mạn không thích karaoke lắm nhưng hôm nay mọi người đều rất vui nên anh cũng không muốn làm mất hứng, đi theo mọi người.
"Bắt đầu trò chuyện tâm tình, trở nên nhạt nhẽo, mỏi mắt chờ đợi, không đợi được tin chúc ngủ ngon của anh~" Triệu Nhuy là một thánh mic điển hình, vừa vào phòng đã bấm một lúc mười tám bài, hát liền ba bài mới miễn cưỡng buông mic.
May mà giọng của cậu ta cũng ổn, không đến mức làm đau tai người nghe.
Tối nay Thẩm Mạn uống khá nhiều, lúc này một mình ngồi lặng lẽ trong góc nghịch điện thoại và ăn hoa quả.
Từ Chu Dã hỏi anh sao không hát.
"Hát dở lắm." Thẩm Mạn rất thành thật: "Hát rất khó nghe."
Từ Chu Dã không nhịn được cười ha hả.
Thẩm Mạn bưng ly lên uống một ngụm rượu, họ lại gọi thêm mấy két, uống như nước lã.
"Cậu không hát sao?" Thẩm Mạn nghĩ với tính cách của Từ Chu Dã chắc là hòa nhập tốt lắm.
Từ Chu Dã cười nói: "Bấm rồi nhưng chưa đến lượt em."
Qua vài bài, trên màn hình đột nhiên hiện lên một bài hát nổi bật mang tên Chậm Rãi(Mạn Mạn).
Thẩm Mạn: "?"
Triệu Nhuy nhìn thấy thì giật mình, lập tức xòe tay ra tỏ vẻ trong sạch: "Này, này, không phải em bấm đâu nhé."
Từ Chu Dã cười toe toét: "Em bấm đấy."
Cậu cầm mic, nhún nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi-tay-tu-tu/5107445/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.