"Thì sao?"
Gương mặt nàng loé lên một chút thất vọng nào đó "Ngươi không có chút phản ứng gì sao?"
"Phản ứng thế nào?", chàng vẫn thờ ơ đáp trả nàng ấy một cách lạnh lùng.
"À... Chẳng hạn như là...", nàng ta bỗng nhiên thay đổi thái độ, diễn tả một cách sâu sắc đến mức lố lăng về biểu hiện cần thiết của chàng "Gì cơ? Ngươi thích ta sao? Ta thực sự bất ngờ đó. Làm sao đây, ta có nên chấp nhận ngươi không? Ngươi sẽ thích ta thật lòng chứ?", nàng phô ra một loạt biểu cảm hoang man, xúc động thái quá, và sau đó nàng ngừng lại hành động quá sâu của mình rồi nhìn chàng với ánh mắt chứa sự hi vọng "Đại khái là như thế đấy."
Lúc này, sắc thái của chàng có chút thay đổi, nhợt nhạt hơn, có sự thẫn thờ và lại trút giọng mỉa mai "Con người là một phần đại diện cho sự ngu ngốc."
"Liên quan gì đến ta? Ta là thần mà. Nói thừa!"
"Người làm thần vạn năm khó thể. Thần làm người một khắc đã thành công."
Vừa dứt lời, chàng lại tiếp bước đi với vẻ mặt khó chịu thể là mất cảm hứng thưởng cảnh. Trong khi đó, nàng ta vẫn miệt mài suy nghĩ về câu nói của chàng và dường như chưa nhận ra điều gì.
"Như thế... Ý của ngươi là...", nàng trầm ngâm suy nghĩ thật thận trọng "Ngươi... Đang mắng ta sao?", đã hiểu ra được vấn đề, và mắt nàng lúc này như hai hòn lửa xăm xăm bay về phía của Lịch Nghiêm.
"Đều là thượng thần tại sao lại có khoảng cách khác biệt như thế?"
"Này... Tại sao ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-noi-nay-co-anh/3880/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.