Tôi bình thản gật đầu với Dương Á Lợi như chào hỏi. Lúc quay đi lại gặp giật mình bắt gặp một đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng bốc đồng, mà còn tràn ngập ý cười châm chọc và hoài nghi.
Tôi thừa nhận…bởi ánh mắt này mà bản thân trong thoáng chốc run rẩy và hơi đau lòng.
Cụp hai mắt, đi tới ngồi xuống ghế sofa. Thừa nhận, nhưng cũng không cho phép tiếp diễn.
“Này!” – Bùi Khải bước tới ngồi xuống bên cạnh, đưa ra một ly nước ấm – “Phác Tranh nói em bị cảm.”
“Cám ơn.” – Đón lấy ly nước – “Chỉ có chút đau đầu, không đáng lo.”
“Nếu nghiêm trọng thì tới phòng khám của anh nhé, như vậy sẽ tốt hơn.”
“Uh, được, cám ơn.” – Nhỏ nhẹ trả lời. Đối với sự đột nhiên quan tâm của người khác vẫn có phần chưa quen.
“…Thực ra em không cần phải khách khí như vậy đâu. Dù mọi người nhiều năm không gặp mặt, nhưng dù sao cũng đều là bạn học cũ mà.” – Bùi Khải cười nói.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm, không phải khách khí, mà anh ngồi thật sự gần quá, khiến tôi không được tự nhiên, nhưng cũng không thể tự lừa dối mình, điều khiến tôi thực sự không tự nhiên vẫn là ánh mắt kia vẫn chưa hề rời đi.
Các món ăn được mang lên đầy đủ, mọi người ngồi vào bàn, hai bên phải trái của tôi là Gia Trân và Phác Tranh, sau Gia Trân là Bùi Khải, Phác Tranh tiếp đến là Tiểu Địch, Cù Ngụy, sau nữa là Diệp Lận cùng Dương Á Lợi, mà ngồi xuống như vậy vô tình vừa vặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-mua-dong-am-ap/83799/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.