Edit: Juu_chan
Tôi giữ khoảng cách một mét mà bước theo, dù không muốn, cũng không còn lựa chọn nào khác. Cúi đầu xem di động một chút, vẫn là không tín hiệu.
“Chiều dài chắc cũng không quá trăm mét, nếu có rẽ nhánh, sẽ mất thêm một chút thời gian.” – Lại một câu vô tình giải thích.
“Nếu cuối cùng vẫn không ra được thì sao?” – Chuyện đáng sợ này rất có khả năng.
Bóng dáng cao gầy kia dừng lại, xoay người đứng đối diện tôi từ xa, ánh lửa lóe lên trong mắt anh ta bắn ra ý tứ nào đó – “Tôi sẽ đưa em ra ngoài.” (Juu: hứ, soái ca đã nói thì phải tin, à quên, trừ cái câu “anh sẽ không ăn em” ra nhớ)
“Anh nắm chắc mấy phần.” – Sự tự tin của anh ta thật nực cười.
“Tôi sẽ đưa em ra ngoài.” – Lặp lại, trong lời nói bình thản man mác buồn buồn.
Tôi cười nói – “Chính xác, tôi phải đi ra ngoài.” – Dừng một chút – “Tôi nghĩ Tịch tiên sinh anh hẳn phải biết rõ lý do.” – Tôi không sợ chết, đúng vậy, nhưng mà lúc này, tôi không muốn chết, không muốn chết ở đây…cùng cái người trước mắt này!
Sắc mặt Tịch Si Thần trở nên khá là u ám, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói – “Đi thôi.”
Ánh đuốc phía trước theo hành lang run rẩy, tôi dừng một chút rồi đi tới. Đi được chừng chục mét, bức tường xưa cũ mà ẩm ướt dần mở rộng ra, các loại cây dây leo cũng dần dần tăng thêm.
“Mặt đất trơn lắm, cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-mua-dong-am-ap/2010558/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.