Cổ tay bị nắm càng lúc càng chặt, còn có phần đau đớn – “Tịch Si Thần!” 
Tịch Si Thần nhìn tôi, không hề nói gì, không hề làm gì, cũng không hề buông tay. 
Mà tôi đã mất kiên nhẫn đến tột cùng rồi – “Tịch Si Thần, chết tiệt rốt cuộc anh muốn thế nào?!” – Tôi thề đời này mình chưa bao giờ lớn tiếng như vậy. 
Tịch Si Thần vẫn nhìn tôi, không nói gì, rất lâu sau mới thả ra một nụ cười, chua xót lạ thường – “Ghét ư…” – Anh ta buông tay ra, từ từ nhè nhẹ nâng hai má của tôi, tôi chỉ cảm thấy một cơn lạnh buốt giá như băng xâm nhập lan tràn khắp thân mình, nhưng giờ phút này tôi lại không có một chút phản ứng gì, kiểu như lùi lại phía sau, kiểu như hung hăng gạt ra đôi tay mà tôi chán ghét vô cùng kia. 
Thế mà…ngây người đứng sững một chỗ! Thật là đáng chết – “Anh rốt cuộc…” 
“Nếu thế này, vậy thì, thêm một chút là không sao nữa rồi…” – Anh ta bỗng như chợt hiểu ra điều gì, giọng nói cũng trở nên lãnh trầm và điềm tĩnh – “….đi thôi, cô không phải có người muốn gặp sao.” – Rụt tay lại, không dấu vết. 
Tôi thật sự bực mình – “Tịch Si Thần, anh nghe không hiểu tiếng người phải không! Hành động của anh thật là….cực kỳ khó hiểu! Anh đừng có gây sự với tôi, anh…anh không nên chọc tức tôi!” 
Tịch Si Thần cụp mắt xuống – “Đi thôi, cô bị muộn rồi!” 
“Anh, anh không biết lí lẽ.” 
“Vậy đấy.” – Biểu hiện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-mua-dong-am-ap/2010526/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.