Xoay người bước vào phòng, Tịch Si Thần đã không còn ở đó, cũng không ngạc nhiên. 
Nhưng cái thằng bé kia…đang nhoài nửa người trên giường để gấp chăn, động tác tuy vụng về, nhưng kết quả cũng tạm coi được, ít ra cũng gọn gàng hơn nhiều so với không sửa sang. 
“Không cần đâu, dù sao cũng chẳng dùng nữa.” – Tôi thản nhiên nói. 
Khuôn mặt ngẩng lên lộ ra vẻ xinh xắn dường như khó phân biệt giới tính, ngọt ngào mỉm cười nhưng khi nghe tôi nói thì xịu hẳn xuống. 
“…Vâng, chị à, em xin lỗi…” – Hai má trắng muốt ửng ửng một lớp màu hồng, hai tay nắm lấy quần áo trước người. 
“Lo lắng à?” 
“Em…em….” – Khuôn mặt lại đỏ thêm mấy phần. 
Xem ra nó bối rối thật – “Được rồi, không có gì để nói thì thôi, đi ra ngoài trước đi.” – Thật sự không muốn đối xử gì với những người này, kể cả trẻ con. 
Đi đến cạnh giường để di động lên ngăn tủ, xoay người đi tới phòng thay đồ. 
“Chị…chị ơi!” – Sau lưng truyền tới giọng trẻ con có phần gấp gáp. 
Dừng bước chân quay đầu nhìn lại. Lúng túng trượt xuống khỏi giường, vội vã chạy mấy bước về phía tôi, dường như nhớ ra điều gì, lại lùi lại vài bước. Dừng lại, nhìn tôi chăm chú, vân vê quần áo, cắn môi, trông có vẻ rất là đáng thương. 
“Có việc gì?” 
Giản Ngọc Lân lắc lắc đầu, ngừng một chút lại gật đầu bạt mạng. 
“Rốt cuộc là có hay không?” 
“Chị à…chị phải đi sao?” – Một đôi mắt to 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-mua-dong-am-ap/2010519/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.