Năm 2020
Tiết trời cuối thu ở thành phố S vẫn còn nắng gắt. Cái nắng tháng mười xuyên qua ô cửa kính chiếu vào phòng ngủ, ánh nắng vàng ươm chiếu lên người Ngạn Lăng, không khỏi làm cô nheo mắt lấy tay che thái dương chắn những tia nắng chói mắt lại. Cô xoa xoa hai con mắt còn đang lim dim buồn ngủ, theo bản năng mở miệng gọi "Mẹ" một tiếng rồi nâng tay nhìn đồng hồ chỉ thời gian 7:30 am, trên gương mặt mang theo tia cười ngọt ngào, cũng sắp đến giờ học rồi nhỉ?
"Cái gì sắp vào học rồi..."
Ngạn Lăng bật dậy khỏi giường, động tác nhanh chóng như một cái máy, thay quần áo ngủ, sửa sang một phen, mang theo cặp vội vã rời khỏi phòng.
"Con gái dậy rồi sao?"
Người đàn ông trung niên ngồi đọc báo tại bàn ăn thấy Ngạn Lăng liền bỏ tờ báo đang đọc sang một bên mỉm cười. Đó là ba Quách, một sĩ quan cảnh sát tài giỏi. Cũng là người đàn ông từ trước đến nay yêu chiều cô nhất.
Ngạn Lăng chạy nhanh lại bàn ăn cầm một cái bánh mì sandwich, uống một ngụm sữa rồi vội vã chạy lại cửa xỏ chân vào đôi giầy. Miệng nhỏ đang nhai bánh cong lên nhõng nhẽo.
"Baba con sắp muộn học không ăn sáng với ba được rồi. Tối nay nhất định sẽ bồi đắp. Con đi đây!"
Rồi cứ thế lao thẳng ra khỏi nhà.
"Con bé này thật là..."
Ba Quách nhìn theo bộ dạng hớt ha hớt hải của con gái không khỏi cảm thán mà lắc đầu.
"Con bé đi rồi sao?"
Mẹ Quách bê thức ăn từ trong bếp ra hỏi.
"Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-mang-ten-em/125412/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.