Chương trước
Chương sau
Ngoại truyện 5: Nước ngọt vị đào (1)

Tên của cậu ta là do Tô Căng đặt, mẹ của cậu ta hy vọng rằng con mình khi lớn lên sẽ thuần khiết giống như một đám mây trắng trên trời cao.

Nhưng khi đó bé Trịnh Như Vân chỉ cảm thấy khó hiểu, bởi vì khi mới sinh ra trên người bé đều dính đầy bùn đất, làm sao có thể so được với mây trắng cơ chứ, thế nhưng sau khi lớn lên, bé đã hiểu rồi.

Hy vọng, chính là điều không thể thực hiện được, thế nên mới gọi là hy vọng.

Kể từ khi biết chuyện, bé chỉ biết ngồi rúc trong cái tủ nhỏ hẹp tối đen ở phòng khách, một vài tia sáng len lỏi qua khe tủ nhỏ chiếu lên vách tủ dán đầy giấy báo sau lưng, từng hạt bụi li ti nhảy nhót quanh bé, còn bên ngoài là tiếng la hét thảm thiết xen lẫn tiếng chửi rủa nhục mạ khiến tai bé ong lên.

"Sao mày không nấu cơm sẵn hả!" Tiếng chửi thô tục của gã đàn ông vang lên, "Mẹ mày tao ăn gì hả!"

"Loảng xoảng!" Có lẽ là tiếng chén bát vỡ vụn, mảnh vỡ văng tung tóe xoẹt qua khuôn mặt non nớt của bé con, bé Như Vân không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết đau đến òa khóc.

Năm ấy bé chỉ mới có ba tuổi.

Thỉnh thoảng, mẹ của bé sẽ nhìn chằm chằm bé, bé con không biết ánh mắt ấy có ý gì, nhưng mà nói chung cũng không phải là ánh mắt yêu thương, bởi vì ánh mắt ấy khiến bé sợ sệt.

Sau này khi lớn lên, Trịnh Như Vân mới biết, đó là hận.

Lúc bé, mỗi ngày bé đều ngồi trên nóc tủ, ban ngày cha không có ở nhà, còn mẹ thì chỉ lo làm chuyện của mẹ, bé không biết nói, chỉ quơ tay trong không trung chơi đùa với những hạt bụi, nhưng đến tối thì tai bé sẽ rất đau, bởi vì ba về nói chuyện rất ồn ào lớn tiếng.

Mỗi ngày cứ trôi qua như thế.

Mãi đến khi ———

Bé Như Vân bốn tuổi vẫn luôn nhìn những hạt bụi lơ lửng trong không khí đến phát ngốc, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bé muốn mẹ chơi với bé, thế nên bé nhảy xuống rồi khẽ kéo kéo góc áo của người phụ nữ đang quỳ xuống lau nhà, bi bô nói, "Mẹ, đánh đấu, đánh đấu(1)..."

(1)Từ mà bé Vân nói là "标子 - biāozi", mà từ đúng là "标记 - biāojì", nghĩa là đánh dấu tuyến thể trong ABO.

Giẻ lau trong tay đột nhiên rơi xuống.

Tô Căng sửng sốt hồi lâu.

Sau đó cô ngồi bệt xuống sàn, ôm mặt khóc lớn.

Không có ai dạy con trai cô nói "Chơi với con" cả, những từ mà Trịnh Như Vân thường nghe thấy nhất là những lời thô tục từ cha mình.

"Như Vân, Như Vân..." Mẹ đưa đôi tay đầy sẹo ôm lấy mặt bé, khóc nói, "Mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con... Con không được nói vậy, từ này xấu lắm có biết không?"

Trong đôi mắt của bé Như Vân đều là mờ mịt khó hiểu, "Vì sao ạ?"

"Đánh đập với chửi mắng cũng là sai." Tô Căng đứt quãng nói, "Con có biết đánh mắng nghĩa là gì không? Là những gì cha con nói và làm với mẹ đều là sai hết."

Bé Như Vân không hiểu: "Tại sao ạ?"

Bỗng nhiên Tô Căng đánh mạnh lên tay Trịnh Như Vân một cái, "Đau không?"

Cơn đau truyền đến não, bé Như Vân mếu máo nhìn bàn tay đỏ lên của mình, thế nhưng vẫn cố nhịn xuống không khóc, "... Đau ạ."

"Bởi vậy mẹ cũng đau, rất rất đau." Tô Căng nước mắt đầy mặt, "Con có nhớ tuần trước mình đi chích ngừa không? Chỉ chảy có một chút máu mà có phải Như Vân đã khóc rồi không?"

Bé Như Vân gật gật đầu.

"Còn mẹ thì chảy rất nhiều máu..." Tô Căng không kìm được nước mắt, "Vậy nên những gì người đàn ông đó làm đều, đều sai hết... Ông ta là người xấu."

Bé Như Vân năm tuổi ngạc nhiên ngồi xổm trước mặt người phụ nữ, bé chợt đưa tay lên vụng về lau đi nước mắt trên gương mặt cô.

Sau ngày hôm đó, có lẽ là vì Tô Căng đã nhận ra một điều, trên đời này người duy nhất thật lòng đối xử tốt với mình chỉ có đứa bé này nên thái độ của cô đối với bé Như Vân đã tốt hơn rất nhiều.

Thế nhưng cuộc sống của bọn họ ngày một tệ hơn.

Trịnh Hồng Càn mất việc rồi, gã lao đầu vào rượu chè, tính tình càng trở nên thô bạo, gã không chỉ đánh Tô Căng mà còn đánh cả Trịnh Như Vân, hầu như không có ngày nào là tâm trạng gã tốt cả, thế nhưng Tô Căng vẫn phải lựa ngày để nói chuyện với gã, bởi vì Trịnh Như Vân đã đến tuổi đi học rồi.

Nhưng mà hai mẹ con đều không có tiền.

"Đi học?" Gã như bị đâm trúng chỗ đau, bắt đầu bực bội như dự đoán, gã mắng: "Nếu không phải tại hai mẹ con mày nên tao mới không có tiền sao?! Phí tiền!"

Tô Căng chỉ cần nghe thấy giọng của alpha là tim đã siết chặt, bụng co lại, cô cố kìm nén cơn sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà Như Vân..."

Trịnh Hồng Càn đột nhiên đứng bật dậy tát lên mặt cô một cái, "Con mẹ mày còn dám nói nữa hả?!"

Tô Căng ngã xuống va vào cái bàn gãy.

Tiếng trẻ con non nớt của bé Như Vân trở nên chói tai, chai rượu trên bàn rơi xuống đất vỡ tan nát, mảnh thủy tinh bắn tung tóe.

Trịnh Hồng Càn kéo lấy cổ tay người phụ nữ, khóe môi cô rướm máu, cơ thể mềm nhũn tựa như một con rối dây.

Trịnh Như Vân chạy tới, bàn tay nho nhỏ nắm lấy cánh tay gã alpha, vừa khóc vừa kêu: "Đừng đánh mẹ con nữa! Hu hu... Đừng đánh nữa!"

Sức lực đàn ông mạnh cỡ nào chứ, đã thế còn là alpha làm lao động tay chân, thế nhưng sức mạnh trời ban này lại bị gã dùng lên người vợ con mình, gã tức giận hất bé Như Vân xuống đất rồi chửi mắng: "Mẹ của mày hả? Còn tao là cha mày đây này! Mày còn mang họ tao đó!"

Bé Như Vân thấy không ngăn được gã thì nhào tới ôm chặt mẹ mình.

Bé, bé đã nói rồi, bé phải bảo vệ mẹ.

Chỉ có mẹ là người đối xử tốt với bé.

Tiếng rên rỉ của người phụ nữ, tiếng chửi mắng của gã đàn ông, tiếng khóc của con trẻ, tiếng ồn ào của xe cộ bên ngoài ô cửa sổ.

Chói tai, hỗn tạp, không thể chịu nổi.

Trên mặt Tô Căng dính đầy máu, hai bên tai ong ong, trong cổ họng đều toàn vị rỉ sắt, cô yếu ớt nói: "Lỡ như Như Vân là alpha..."

Trịnh Hồng Càn đang muốn vung tay, đúng rồi, lỡ như con trai gã là alpha thì sao, omega thì đi học làm gì, còn phải lấy chồng nữa, nhưng nếu là alpha thì cũng không thể đi học được, như vậy thì sẽ làm gã mất mặt lắm!

Gã buông cổ áo Tô Căng ra, cô trượt xuống đất, Trịnh Hồng Càn kéo bé con tới, hai mắt âm u, gã đe dọa: "Nếu mà mày không phải là alpha thì..."

Bé Như Vân mở to con mắt tím bầm, cơ thể run rẩy như đang nhìn thấy sinh vật đáng sợ nhất trái đất.

Bé sợ lắm.

Không có ai nói với bé vì sao những vật dễ vỡ trong nhà sẽ dần hỏng mất, vì sao ba lại đối xử với mẹ như vậy, vì sao bé lại thường xuyên bị đau, bị chảy máu như thế.

Trịnh Như Vân vẫn luôn cho rằng mọi người đều như thế.

Cho đến khi ——— Ngày đầu tiên đi học, mẹ của bé đã bị đánh gãy chân nên bé con sáu tuổi phải một mình đi xe công cộng nửa tiếng để đến trường, bé chen chúc trong thế giới người lớn, phải ngẩng đầu hết cỡ mới có thể nhìn thấy được mặt của họ.

Thế nhưng vừa bước xuống xe, bé chợt ngẩn người, bởi vì bé thấy một cặp vợ chồng đang tươi cười đứng trước cổng trường, sau khi hai người lần lượt hôn lên hai bên má đứa bé kia xong thì nói bye bye với nhóc đó: "Tiểu Lật đi học phải ngoan đó, tới chiều cha mẹ sẽ tới đón con."

Bé Như Vân chôn chân tại chỗ, một hồi lâu vẫn không phản ứng lại, vì sao ba mẹ của bạn đó lại không đánh nhau? Vì sao người phụ nữ lại ôm cánh tay người đàn ông? Vì sao bọn họ lại vừa cười vừa nói chuyện được chứ?

Sao lại như vậy chứ?

Như vậy thì... Kỳ lạ thật.

Cặp vợ chồng kia đã rời đi từ lâu nhưng Trịnh Như Vân vẫn còn đứng yên ở đó, đến khi tiếng chuông trường vang lên, bé thấy bảo vệ sắp đóng cổng lại thì mới hoàn hồn vội vã chạy vào.

Mọi thứ xung quanh đều xa lạ, không quen ai, cũng không biết đường, bé Như Vân luống cuống không biết nên làm gì, quai cặp bị siết đến thấm ướt mồ hôi, bé đi tìm hết lớp này đến lớp khác, đến khi tâm trạng sắp sụp đổ thì rốt cuộc cũng tìm được.

May mắn là bầu không khí của ngày đầu tiên đi học rất thoải mái.

Bé Như Vân đầm đìa mồ hôi được giáo viên dẫn về chỗ của mình, bé bồn chồn ngồi xuống, móng tay sắp bị cắn nát.

Xung quanh rất ồn ào, mấy đứa nhỏ không muốn rời xa ba mẹ khóc rống lên, giáo viên thì nhức đầu dỗ dành, còn bé Như Vân thì mờ mịt ngồi đó không biết phải làm gì.

Bỗng nhiên bé nhìn thấy đứa bé ban nãy bé gặp ở cổng trường đang ngồi xéo mình, sau một lúc do dự, bé bước đến.

"Chào cậu!" Đứa bé kia thấy bé đi đến, vui vẻ nở nụ cười chào hỏi, "Tớ tên là Doãn Lật, cậu tên gì?"

"Trịnh, Trịnh Như Vân..." Đây là lần đầu tiên bé nói chuyện với bạn cùng tuổi, bé có chút bối rối, giọng cũng run run.

"Ồ?" Doãn Lật tò mò mở to mắt, "Sao cằm của cậu bị bầm vậy? Trên trán cũng có sẹo nữa."

Bé Như Vân lập tức che mặt mình lại, lắp bắp không biết trả lời như thế nào, trong cơn hốt hoảng, bé đành hung hăng hỏi ngược lại: "Không, không có gì! Tớ muốn hỏi cậu là sao ba mẹ cậu lại không đánh nhau vậy?"

Những đứa trẻ chưa bao giờ được đối xử dịu dàng, cũng không biết phải học sự dịu dàng từ đâu, thế nên chỉ có thể theo bản năng mà dựng hết những gai nhọn trên người mình lên để tự bảo vệ bản thân khỏi những thương tổn.

Doãn Lật bị hỏi thế nên cũng bối rối, nhóc đáp: "Ba mẹ tớ không có đánh nhau đâu, bọn họ đều là beta nên dịu dàng lắm, ba tớ yêu mẹ tớ, mẹ tớ cũng yêu ba tớ! Tớ cũng vậy luôn, tớ cũng rất yêu..."

Còn những đứa trẻ luôn được bao bọc trong tình yêu thương thì sẽ càng dễ dàng nói ra chữ "Yêu" này.

Đứa nhóc còn đang liến thoắng nói nhưng bé Như Vân đã không còn nghe được gì, bé chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí còn có chút hoảng hốt, không, không phải như vậy đâu nhỉ? Ba mẹ mình...

Một lát sau, bé sốt ruột hỏi một bạn khác: "Ba mẹ cậu có đánh nhau không?"

Đứa bé kia lắc đầu: "Không có."

Bé Như Vân ngẩn ra, sau đó đi đến bàn của một bé trai khác, hai nắm tay nhỏ siết chặt đến trắng bệch, trong giọng nói non nớt xen lẫn chút cầu xin: "Cậu thì sao? Tại sao ba cậu lại không đánh mẹ cậu vậy?"

Bé trai có chút nhút nhát nên òa khóc lên.

Trịnh Như Vân bướng bỉnh hỏi, viền mắt bé đỏ lên, không khống chế được giọng mình: "Không được khóc! Tớ hỏi cậu! Tại sao ba cậu lại không đánh mẹ cậu hả?"

...

"Ba cậu có đánh mẹ cậu không?"

"Cậu nói đi... Có hay không? Trả lời đi!"

"Cậu, cậu thì sao?"

Tiếng chất vấn non nớt của đứa trẻ càng lúc càng tan nát cõi lòng, xen lẫn đó là tiếng khóc nức nở.

Giáo viên vội vã đi tới dỗ dành, bé Như Vân né tránh, vừa khóc vừa hỏi: "Ba của cô có đánh mẹ cô không..."

Hóa ra, kẻ kỳ quặc là bé.

Tô Căng lo lắng nhìn con mình sau khi đi học ngày đầu tiên về thì cảm xúc có gì đó không đúng, chân trái của cô vẫn còn chưa lành hẳn, cô đang đứng trong gian bếp nhỏ hẹp để nấu cơm, thế nên chỉ có thể gọi: "Như Vân à, vào đây mẹ hỏi một xíu được không?"

Trịnh Như Vân chậm chạp đi vào, bé nhìn thấy trên khuôn mặt của người phụ nữ vẫn còn vết thương chưa lành, thế nhưng vẫn muốn nở nụ cười với bé, sau đó bị đau đến suýt xoa.

Bé Như Vân chỉ cao đến eo người phụ nữ cúi gằm mặt không nói chuyện.

"Như Vân hôm nay có chuyện gì muốn kể cho mẹ nghe không nào?"

"Như Vân?" Tô Căng xoa đầu bé, "Con sao vậy?"

"Mẹ..." Trịnh Như Vân chỉ gọi một tiếng, sau đó chẳng còn kìm nén được nữa, bé ôm lấy chân mẹ mình vỡ òa khóc to.

Ngoài những bi thương thì còn có sự bất lực mờ mịt vô tận, cứ như chỉ cần một sợi lông tơ đặt nhẹ lên đầu bé thôi thì cũng có thể khiến bé vỡ vụn thành từng mảnh.

Sự yếu đuối và bất an của đứa nhỏ lúc này đã bị phóng đại đến cực hạn.

Bé không hiểu, bé đã suy nghĩ rất rất lâu rồi nhưng vẫn không biết lý do vì sao.

Bé thật sự quá ngu ngốc.

"Mẹ ơi... Tại sao ba lại đánh chúng ta ạ? Con, con đã hỏi nhiều người lắm rồi, ba bọn họ đều hức... Không! Không phải như thế!"



Tác giả có lời muốn nói: Theo lời của chuyên gia tâm lý, những đứa trẻ sống trong gia đình có hành vi bạo lực thì tính cách sẽ bướng bỉnh thất thường, nhưng mà nội tâm lại vô cùng yếu đuối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.