Ngoại truyện 5: Nước ngọt vị đào (1)
Tên của cậu ta là do Tô Căng đặt, mẹ của cậu ta hy vọng rằng con mình khi lớn lên sẽ thuần khiết giống như một đám mây trắng trên trời cao.
Nhưng khi đó bé Trịnh Như Vân chỉ cảm thấy khó hiểu, bởi vì khi mới sinh ra trên người bé đều dính đầy bùn đất, làm sao có thể so được với mây trắng cơ chứ, thế nhưng sau khi lớn lên, bé đã hiểu rồi.
Hy vọng, chính là điều không thể thực hiện được, thế nên mới gọi là hy vọng.
Kể từ khi biết chuyện, bé chỉ biết ngồi rúc trong cái tủ nhỏ hẹp tối đen ở phòng khách, một vài tia sáng len lỏi qua khe tủ nhỏ chiếu lên vách tủ dán đầy giấy báo sau lưng, từng hạt bụi li ti nhảy nhót quanh bé, còn bên ngoài là tiếng la hét thảm thiết xen lẫn tiếng chửi rủa nhục mạ khiến tai bé ong lên.
"Sao mày không nấu cơm sẵn hả!" Tiếng chửi thô tục của gã đàn ông vang lên, "Mẹ mày tao ăn gì hả!"
"Loảng xoảng!" Có lẽ là tiếng chén bát vỡ vụn, mảnh vỡ văng tung tóe xoẹt qua khuôn mặt non nớt của bé con, bé Như Vân không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết đau đến òa khóc.
Năm ấy bé chỉ mới có ba tuổi.
Thỉnh thoảng, mẹ của bé sẽ nhìn chằm chằm bé, bé con không biết ánh mắt ấy có ý gì, nhưng mà nói chung cũng không phải là ánh mắt yêu thương, bởi vì ánh mắt ấy khiến bé sợ sệt.
Sau này khi lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-loai-a-nay-ma-cung-co-o/3501438/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.