Chương trước
Chương sau
Chương 97: "Mặt trời."

Viện sinh dục tập trung quận 7.

"Xếp hàng đi!" Bảo vệ beta hô to như đang chăn cừu, "Về phòng! Số 47 đứng lên! Rề rề rà rà làm gì vậy!"

229 nhân lúc hỗn loạn đi tới phía sau 137, hai người âm thầm trao đổi thứ gì đó rồi 137 bình tĩnh dán bảng tên "203" lên ngực áo để chứng minh thân phận.

"199, 203, 214, 229 đi vào!"

Bốn người im lặng bước vào phòng, bảo vệ ở phía sau đóng sập cửa lại.

10 giờ sáng, lần kiểm tra phòng đầu tiên trong ngày, bảo vệ beta ngáp một cái rồi đi vòng vòng bên ngoài chứ không định đi vào, dù sao cũng chỉ là omega chân yếu tay mềm, có thể làm được trò trống gì đâu chứ.

"Loảng xoảng!" Một loạt âm thanh đột ngột vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.

Bảo vệ móc côn ra, hừng hực đi tới, "Làm gì đó, làm gì đó hả!"

Hắn nhìn xuyên qua ô cửa sổ phòng 063 thì thấy một omega đang khó chịu cọ xát trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng khẽ rên rỉ, kệ đựng đồ dùng hàng ngày bị xô ngã một bên, còn ba omega khác thì ngồi bó gối ngây ngẩn nhìn về nơi khác như chẳng nghe thấy gì cả.

Bảo vệ hiểu ra tình huống rồi mở cửa đi vào, kỳ phát tình đến rồi.

137, à không phải, bây giờ là 203, cô điên cuồng phóng ra pheromone, quần áo bệnh nhân xộc xệch lộ ra vòng eo trắng nõn.

Bảo vệ ngồi xuống kế bên cô, trong lòng ngứa ngáy.

Nếu dựa theo quy trình thì hắn phải đưa omega này đến phòng cách ly, sau đó gọi một alpha phù hợp đến. Thế nhưng hắn trực tiếp cởi quần 203 ra định chơi cô, dù sao cũng chẳng có ai quan tâm, trước nay hắn vẫn luôn làm như vậy, chứ beta như hắn thì cả đời này làm gì có nhiều cơ hội để chơi omega chứ.

Gã bảo vệ nâng chân 203 lên rồi kéo khóa quần chuẩn bị hành sự, lúc chuẩn bị chìm vào mộng đẹp thì ———

"A!" Hắn bỗng kêu lên.

229 đứng phắt dậy dùng khăn lông siết chặt cổ tên bảo vệ, 203 đang vờ phát tình thì bật người lên bịt kín miệng mũi hắn, 199 và 214 giữ chặt tay chân hắn.

Bốn người cắn răng, khuôn mặt xinh đẹp do dùng sức nên vặn vẹo, hô hấp nặng nề. Khoảng 8 phút sau, tên bảo vệ mới thôi giãy giụa, thế nhưng bọn họ vẫn không dám buông ra.

Không biết đã qua bao lâu, 229 mới mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, tay 203 run rẩy, thấy tên đó chết thật rồi thì không nhịn được mà bật khóc, hai người còn lại thì ngồi co lại trong góc che miệng lại để kìm nén tiếng khóc của mình.

Bọn họ... Giết người rồi.

"Không sao hết... Không sao hết." Giọng 229 run run, tuy mỉm cười nhưng lại còn khó coi hơn khóc, "Dù sao vẫn tốt hơn so với cuộc sống địa ngục này rồi."

...

"Trời ạ." Tạ Kỳ An kinh ngạc chỉ tới chỉ lui, mờ ám nói, "Không phải chứ, alpha của cậu dũng mãnh quá vậy."

Bạch Đường ngẩng đầu để lộ dấu hôn ra cho Tạ An Kỳ dùng kem che khuyết điểm che lại cho cậu, cậu mím mím môi ngượng ngùng nói, "Đã kiềm chế rồi ấy..."

Đêm qua sau khi cậu gọi anh là chồng để xin tha thì Tưởng Vân Thư đã tốt bụng mà chỉ làm một lần nữa, mặc dù lần đó lâu đến mức khiến cậu tuyệt vọng.

Tạ An Kỳ nghe thế thì vẻ mặt có chút kỳ quái, dùng ánh mắt của người mẹ mà nhìn đứa con trai thân yêu của mình, "Tớ hiểu rồi, là cậu nuông chiều anh ấy không có giới hạn."

"Không phải." Bạch Đường nói đỡ cho alpha nhà mình, "Anh ấy có chừng mực mà."

Vừa nói xong, cậu đưa tay xoa xoa cái eo mỏi nhừ của mình.

Cùng lúc đó, là nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của hai omega, Tưởng Vân Thư đang mang bao tay khử trùng, hôm nay anh phải làm bác sĩ phẫu thuật chính, thầy hướng dẫn làm trợ thủ cho anh.

"Vân Thư này." Trưởng khoa cười nói, "Thầy thấy hôm nay em có vẻ khá vui đó."

Tưởng Vân Thư nở nụ cười, "Vậy ạ."

Trưởng khoa dùng nhíp vạch ra cho dễ nhìn hơn, "Thầy với viện trưởng đã đề cử em rồi."

"Dạ?" Tưởng Vân Thư đang rạch cơ dọc theo xương, vốn dĩ anh cũng không định leo lên từng bậc, năm năm mười năm mới được thăng chức, được thầy hướng dẫn giới thiệu cũng nằm trong kế hoạch của anh, lỡ như không suông sẻ thì anh cũng không ngại đi cửa sau của Lâm Bạch Trú, anh cười đáp, "Cảm ơn thầy ạ."

"Cố lên." Trưởng khoa nói, "Ráng làm bác sĩ chủ trị."

Sau khi tan làm, Tưởng Vân Thư đứng đợi ở cổng bệnh viện, anh lấy điện thoại ra nhắn hỏi: Em đến đâu rồi?

Bên kia lập tức trả lời: Hihi anh xem vòng tay em đi ~

Tưởng Vân Thư bật cười: Em nói cho anh đi.

Bạch Đường trả lời lại: Anh tự xem đi.

"Bác sĩ Tưởng." Một y tá đi ngang, "Có chuyện vui gì sao? Thấy tâm trạng anh có vẻ tốt lắm đó."

Tưởng Vân Thư vẫn chưa nhận ra ý cười đang lan trên mặt mình, anh vô thức nghiêm túc lại, nói: "Cũng không có gì, làm việc vất vả rồi."

Hai người trò chuyện vài câu, sau khi y tá đi, anh lại cúi đầu mở khóa điện thoại.

Cục cưng: Bác sĩ Tưởng ơi?

Cục cưng: Nè? Bác sĩ Tưởng? Anh giận rồi hả?

Cục cưng: Maka Baka sốc.jpg



Cục cưng: Em sắp tới rồi, quẹo qua đường Cát Tường nữa là tới!

Cục cưng: Để ý em đi để ý em đi bác sĩ Tưởng bác sĩ Tưởng ơi.

Tưởng Vân Thư đang định gõ chữ thì thoáng thấy chiếc xe hơi quen thuộc vừa dừng lại ngay trước cổng bệnh viện, một omega vô cùng thân quen bước xuống.

Anh nhắn: Không có giận, anh mới nói chuyện với y tá, em đi từ từ thôi, nhớ nhìn đường.

Bạch Đường không xem điện thoại, từ xa cậu đã thấy được bóng dáng của alpha, cậu vừa cười vừa vẫy tay chạy đến.

Hôm nay omega đi dạy thử nên ăn mặc rất lịch sự, cậu mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, dáng người vô cùng cân đối, cả người trắng đến phát sáng, quần của cậu cũng không giống loại của anh thường mặc, chất liệu không cứng mà còn có cảm giác mềm mại.

Tưởng Vân Thư lại cảm nhận được hình như mình "già" thật, còn là kiểu trâu già gặm cỏ non.

"Bác sĩ Tưởng!" Bạch Đường ôm lấy cánh tay alpha rồi tươi cười với anh.

Tưởng Vân Thư nói: "Anh không giận."

"Em biết mà." Bạch Đường đưa một hộp bánh mochi cho alpha, "Anh sẽ không giận vì mấy chuyện này đâu."

Mochi là do cậu mua ở một tiệm bánh ngọt ở gần Phượng Tê, có lần Tưởng Vân Thư đang đói ăn liền ba cái rồi khen ngon nên Bạch Đường thường mua một ít bánh mang về.

"Đừng ăn nhiều quá." Bạch Đường nói, "Để bụng rồi tụi mình về nhà ăn cơm."

Tưởng Vân Thư nhân lúc đi thang máy thì nhanh chóng nhét hai cái vào miệng.

Vừa bước vào, còn chưa ngồi xuống thì Thẩm Đình đã nói: "Bác sĩ Tưởng, hình như hôm nay anh có vẻ vui nhỉ."

Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ cười cười, "Hôm nay đã có ba người nói tôi vậy đó, nhưng mà tâm trạng tôi tốt thật."

"Có chuyện gì sao?" Thẩm Đình cũng cười, "Có thể chia sẻ với tôi một chút không?"

Tưởng Vân Thư suy nghĩ một chút, "Cũng không có gì, chỉ là tôi cảm thấy mọi chuyện đều đang tốt đẹp, trạng thái này khiến tôi rất thoải mái."

"Vậy chất lượng giấc ngủ dạo gần đây thế nào rồi?"

Tưởng Vân Thư trả lời, "11 giờ tắt đèn thì khoảng 12 giờ rưỡi là đã ngủ được rồi."

Sau khi ngưng thuốc ngủ, Bạch Đường vì giúp anh vào giấc mà có thể nói cậu tốn không ít sức lực, tối nào cũng làm một ít đồ ngọt hỗ trợ giấc ngủ, chỉ qua vài tháng mà đã vỗ béo được Tưởng Vân Thư lên 5kg. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của anh, Bạch Đường đã thay đường thành chất thay thế, mỗi lần chỉ bỏ vào một ít.

Ngoài phương diện ăn uống thì còn có phương pháp vật lý trị liệu, một loại là khiến Bạch Đường mệt như mát xa hay đọc sách chính trị. Một loại là khiến Tưởng Vân Thư mệt, chẳng hạn như làm cho miệng hoặc giữa hai chân Bạch Đường ê ẩm đau, nói cho cùng thì vẫn là Bạch Đường mệt.

Mà từ sau khi kỳ phát tình kết thúc, hai người còn có thêm loại thứ ba, à thì mọi người hiểu mà, thế nhưng dựa theo kết quả của mấy ngày gần đây thì loại này vẫn khiến Bạch Đường mệt nhất.

Dĩ nhiên đây cũng là loại có hiệu quả nhất, 10 giờ lên giường, sau khi làm xong thì khoảng nửa tiếng sau là sẽ đi ngủ, nhưng mà omega đáng thương lại không chịu nổi mỗi ngày đều như vậy được.

Thẩm Đình hiểu rõ gật đầu, lại hỏi: "Vậy có còn xuất hiện tình trạng lo âu không?"

"Vẫn còn nhưng không thường xuyên nữa, là tại dạo này khá bận." Tưởng Vân Thư trả lời, "Tôi đã nộp đơn học tiến sĩ, còn đang chuẩn bị trình bày luận văn với kiểm tra nữa."

"Được rồi." Thẩm Đình đã hiểu sơ tình huống, cô mỉm cười nói, "Vậy chúng ta bắt đầu buổi hôm nay thôi."

Bạch Đường nghiêng đầu nhìn dáng vẻ alpha nghiêm túc trò chuyện, ánh mắt dần bị hấp dẫn mà chăm chú ngắm nhìn, đôi mắt sáng rực đen nhánh.

Một tiếng rưỡi nhanh chóng trôi qua.

Bạch Đường chớp chớp mắt bừng tỉnh, cậu cảm thấy Tưởng Vân Thư là kiểu người rất có sức hấp dẫn người khác, thế nên cậu càng phải trở nên ưu tú hơn nữa.

Nói cho cùng, muốn sánh bước với mặt trời thì phải tỏa sáng rực rỡ thì mới có thể ở bên cạnh mãi được.

Tưởng Vân Thư nắm lấy tay omega, thi thoảng sẽ vuốt ve vết sẹo trên cổ tay trái cậu. D ánh mắt của Bạch Đường quá sáng rực nên sao anh không cảm nhận được cơ chứ, ngay cả Thẩm Đình cũng nhìn qua omega vài lần.

Nhưng thật ra anh cũng rất sợ một ngày nào đó ánh mắt của bạn nhỏ này sẽ không còn nhìn anh nữa.

"Bác sĩ Tưởng ơi. Bạch Đường vừa ăn mochi vừa hỏi, "Thứ bảy này bắt đầu chiếu phim tài liệu phải không ạ?"

"Ừm." Tưởng Vân Thư nghiêng đầu qua cắn nửa cái bánh còn lại.

Bạch Đường không để ý, cậu rũ mắt, "Em thấy những omega đó đáng thương thật, nhất là những người như chị Minh Lâm ấy, nguyên Tinh 2 có nhiều người như vậy mà còn chưa tới 10 omega có thể thoát khỏi Viện sinh dục đó nữa."

Tưởng Vân Thư siết chặt tay cậu, hỏi: "Chị Minh Lâm là ai?"

"Là vợ của thư ký Phùng á, lúc em với chị ấy nói chuyện thì chị ấy nói tên cho em biết."

Bạch Đường lại đút thêm một cục mochi cho alpha, nói tiếp: "Lúc nào cũng phải nhớ tới nỗi sợ đã ám ảnh mình nhưng lại không thể nói cho ai biết mà phải tự tiêu hóa chúng, cảm giác này em hiểu lắm."

"Nhưng vì tương lai nên không thể không làm..." Bạch Đường gượng cười, "Bọn họ dũng cảm thật."



Hết chương 97
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.