Sáng sớm, ánh ban mai len lỏi qua khe hở tấm rèm bị gió thổi lên, rải những vệt nắng vàng lên bệ cửa sổ, Tưởng Vân Thư như có cảm giác mà mở mắt ra, ánh mắt mơ màng dần tỉnh táo, anh mở to mắt nhìn hoa văn kỳ lạ trên trần nhà, nằm yên một hồi lâu.
Bệnh rời giường của anh hơi nặng, nhưng không phải là tức giận với người khác, chỉ là thời gian từ khi mở mắt đến lúc tỉnh táo vô cùng lâu, anh chậm rãi chớp mắt, thấy tủ kính trưng bày trống rỗng, đưa mắt nhìn qua phải thì thấy chìa khóa được treo trên ngăn tủ thứ ba.
Tưởng Vân Thư nhớ lại, đây là do đêm qua anh làm màu khóa lại ở trước mặt Bạch Đường.
Tối qua khi Bạch Đường thay băng gạc, cậu sợ như sắp đi chết, run rẩy đến nỗi khiến tay Tưởng Vân Thư run theo, phải làm nhiều lần thì băng gạc mới băng đúng vị trí, Tưởng Vân Thư rất phiền muộn, cố gắng ngẫm lại hành động của mình, thế nhưng vẫn không nghĩ ra mình đã làm gì khiến đứa nhỏ này sợ như vậy.
Anh nghĩ có lẽ Bạch Đường không thích căn phòng này, dù sao những ác mộng từ những dụng cụ tra tấn ấy anh cũng không biết quá rõ, vậy nên anh đã mua giường mới và sắp xếp lại căn phòng.
Mặc dù ban đầu Bạch Đường sống chết không chịu nghe lời, nói gì mà phải ngủ ở dưới chân anh, vừa nhút nhát vừa kiên định nói.
Nhưng sau khi bị Tưởng Vân Thư kiên quyết từ chối tận bốn lần, Bạch Đường run rẩy ngậm miệng lại, yên lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-loai-a-nay-ma-cung-co-o/267504/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.