Tưởng Vân Thư ngồi ở trên sô pha thở dài một hơi, đưa mắt nhìn thân ảnh đơn bạc đang bận rộn trong nhà bếp.
Lúc Bạch Đường đứng trên cầu thang nhìn thấy Tưởng Vân Thư đang ngâm tay trong nước vo gạo, biểu cảm hệt như thấy đứa nhỏ đang đưa tay vào lửa, vô cùng sợ hãi.
Vậy nên Tưởng Vân Thư được Bạch Đường vừa khách sáo vừa khéo léo lại vừa hoảng sợ mời đi ra ngoài.
Tưởng Vân Thư nghĩ tới nghĩ lui, tiện tay cầm lấy tờ báo trên bàn nhưng lại đọc không vào, vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc anh vẫn đi vào nhà bếp hỏi Bạch Đường: "Cậu có thể bỏ ít muối lại được không?"
......
Mặn quá, Tưởng Vân Thư yên lặng phun cháo trong miệng ra, sau đó uống một ngụm nước lớn.
Trước mặt Bạch Đường vẫn là cái bàn xếp nhỏ, nhìn thấy hành động của Tưởng Vân Thư, cả người sợ hãi, co quắp ngồi trên ghế nhỏ, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy bả vai gầy gò đang run rẩy, Bạch Đường run giọng xin lỗi: "Xin lỗi tiên sinh....."
Tưởng Vân Thư lại uống thêm một ly nước, nhíu mày hỏi: "Cậu không thấy mặn hả?"
Mặn, lúc ban đầu là đã cảm thấy mặn, vốn dĩ chẳng thể nuốt trôi, nhưng ăn ba năm, dù sao cũng đã trở thành thói quen, Bạch Đường cắn môi, hàng mày thanh tú nhíu chặt, nhìn sắc mặt của Tưởng Vân Thư, thử lắc lắc đầu.
Tưởng Vân Thư nhịn không được nói: "Ăn mặn quá không tốt đâu, cậu......" Nói được một nửa thì anh khựng lại, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, anh không thể bắt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-loai-a-nay-ma-cung-co-o/267498/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.