Thời tiết lạnh dần, Đường Hâm Thành đã sớm mở máy sưởi, không khí trong nhà từ đầu tới cuối vẫn duy trì nhiệt độ như mùa xuân. 
Đêm đến, Minh Tinh mặc đồ ngủ ôm chăn gối lết sang từ nhà bên cạnh. 
Đường Hâm Thành cầm cốc nước trong tay, đang định về phòng nghỉ ngơi thì thấy cái dáng này của hắn, bèn đứng yên xem hắn định giở trò gì. 
Minh Tinh ném gối xuống sô pha, sau đó bắt đầu trải chăn làm đệm. 
Đường Hâm Thành chịu hết nổi, hỏi hắn: “Anh…anh làm gì đó?” 
Minh Tinh vỗ vỗ chăn, ngồi nghiêm trang trên ghế quý phi: “Ngủ chứ gì!” 
Hắn vừa mới mở cửa, hơi lạnh bên kia tràn qua khiến Đường Hâm Thành vô thức rùng mình, lập tức hiểu ra vấn đề. 
“Mùa hè… không mở điều hòa thì thôi, đây mùa đông…mùa đông cũng không chịu mở máy sưởi?” 
Minh Tinh: “Mùa hè mà anh còn vượt qua được, anh tin mình có thể sống sót qua mùa đông!” 
Anh có chịu khổ miếng nào đâu, anh ở ké của em cơ mà… 
Đường Hâm Thành: “Cổ phiếu của anh còn…còn chưa thu hồi vốn được sao?” 
Minh Tinh: “Chắc đợi đến khi hoa tàn.” 
Đường Hâm Thành: … 
Nhà người ta tự dưng mọc ra cây nấm, còn nhà mình tự dưng mọc ra một đứa lạ lùng. 
Đường Hâm Thành thở dài: “Sau này anh…anh đưa tiền cho em đi, em giúp anh…giúp anh quản lý.” 
Minh Tinh nhướn mày nhìn hắn: “Được không đấy?” 
Giọng hắn đầy vẻ không tin tưởng. 
Đường Hâm Thành xụ mặt: “Cổ phiếu của anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-lap-lanh-nhat/3223227/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.