Minh Tinh quay xong tiết mục nhưng không trở về khách sạn mà gửi tin nhắn cho Đường Hâm Thành, tỏ ý muốn mời hắn ăn cơm. 
Tiểu Minh: Hâm Hâm ơi, anh mời cậu ăn cơm nè, ra đây nhanh lên. 
Đầu kia trả lời cho hắn một biểu tượng OK. 
Minh Tinh nhìn lại dòng chữ ở khung ghi chú liền muốn cười. 
Hắn tìm một quán nướng rồi phát định vị cho Đường Hâm Thành, chờ khoảng hai mươi phút thì người đến. 
Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện, trong quán vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều người ngồi ngoài trời xem đá bóng. 
Nói là tán dốc nhưng phần lớn thời gian đều là Đường Hâm Thành nghe Minh Tinh nói, hắn rất ít mở miệng, đến khi bất đắc dĩ mới phát ra một hai đơn âm. 
Minh Tinh kể xong một chuyện cười, thấy khoé miệng em họ cong cong thì máu nóng xông não, nâng ly kính đối phương: “Hâm Hâm, cảm ơn cậu đã coi anh là bạn.” 
Người trẻ tuổi cũng không kinh ngạc trước hành động của hắn, nói một câu dài nhất từ đầu buổi đến giờ: “Anh họ…họ đã nói chuyện…với…với…anh rồi sao?” 
Minh Tinh nhìn hắn bằng ánh mắt thâm tình dào dạt, trên miệng treo nụ cười dịu dàng, sau đó… 
“Phụt!” 
Hắn không nén được cười ra tiếng. 
Người trẻ tuổi thấy hắn cười lập tức trắng mặt, cho là hắn đang cười mình, vừa đứng dậy định đi thì bị Minh Tinh nhanh tay lẹ mắt níu lại. 
“Xin lỗi mà Hâm Hâm, anh không cố ý thật mà!” Minh Tinh kéo hắn ngồi xuống, “Anh không có cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-lap-lanh-nhat/3223190/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.