Chỉ có một phòng bệnh không mở đèn huỳnh quang, gần hoàng hôn bên trong phòng lộ ra vẻ mờ mờ, An Kiệt giật giật, cánh tay bên hông buộc chặc một chút. Tịch Si Thần tựa vào đầu giường ngủ gật, tư thái của anh giống như là đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cô biết, anh đang ngủ thiếp đi, hơi thở rất nhẹ, nhưng có chút bất ổn. An Kiệt nhớ được Phác Tranh từng trêu ghẹo nói với cô một câu, "Ông xã của em so còn so đo hơn cả phụ nữ." 
Bọn họ vẫn bình bình đạm đạm trải qua như vậy, tình cảm của anh giấu trong lòng, tình cảm của cô thờ ơ. Cô cảm thấy như vậy rất tốt, cô không cần tình cảm kinh thiên động địa, không muốn thiên trường địa cửu, không cần đến chết không thôi... Nhưng tại sao cô hiện tại khó chịu như vậy, theo bản năng vuốt bụng của mình -- tại sao muốn cùng anh có một thứ dính líu đời này kiếp này sẽ không bị cắt đứt như thế. 
Trong lòng An Kiệt nổi lên một tầng nói tâm tình buồn bực không rõ. Cô ngẩng đầu, gần sát vào người đàn ông anh tuấn trong gang tấc, đôi môi hôn lên cổ của anh có loại bướng bỉnh liều lĩnh. 
Mí mắt Tịch Si Thần nhẹ run lên một cái, chậm rãi mở mắt ra, khiến môi An Kiệt dán lên môi của anh, không khỏi khẽ nheo mắt lại. 
An Kiệt hít sâu, lớn mật nếm thử hôn sâu, đối phương rất phối hợp nhẹ mở miệng, tùy ý cô thăm dò vào. Tiếng lòng rung động gay gắt, tiếp xúc bối rối, nhưng bây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-ha-lanh/2712045/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.