Gần đây cô thường nhớ về thời gian đã qua, nhớ tới một số người trước kia cứ nghĩ là đã quên, mặc dù là những đoạn ngắn vụn vặt, nhưng là, trong mộng đứt quãng nhớ lại, sau đó từ từ ghép thành một bộ đầy đủ, giống như Lys thường xuyên ngâm nga một đoạn dân ca của Pháp quốc, "Nhớ lại hoa hồng nở rộ trên cầu phao", An Kiệt buồn cười, phía sau ca khúc "Tôi yêu ngươi đã lâu, vĩnh không thể quên." 
Cô ngâm nga câu hát cuối cùng đi qua phòng khách, đi tới cửa sân sau, Tịch Si Thần đang ở trong vườn hoa tưới cây, áo sơ mi màu trắng và quần bình thường, chân trần trụi đi trên cỏ, ống quần cuốn lên cao, bộ dáng tự phụ trông hoà thuận nhiều hơn, "Thật sự nên lấy máy chụp hình để chụp." 
"Cái gì?" 
"Nothing." An Kiệt ngồi vào trên thềm đá, ngón tay chỉ chỉ xe jeep màu xám ở ngoài rào tre, "Anh mua xe mới khi nào?" 
Tịch Si Thần nghiêng đầu nhìn lại, "Ngày hôm trước." 
"Nhà để xe không còn chỗ nữa rồi?" 
"Xem như thế đi." Đóng vòi nước, anh cười đi tới, "Hôm nay em không đi làm?" 
"Thứ bảy nghỉ. Em muốn lái xe." 
"Không được." Anh cúi người lật ống quần xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng cô, trong mắt có nụ cười, "Em nên rõ ràng tình trạng giao thông ở thành phố A, anh sẽ không yên lòng." 
"Thật ra thì anh muốn nói tình trạng sức khỏe của em không cho phép." An Kiệt cau mày, "Chỉ là tay phải của em hơi đau thôi, cũng không phải không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-ha-lanh/2712031/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.