Edit: Lune
Lúc Thầm Băng chạy về tập hợp.
Cậu cứ nghĩ Tiêu Trí sẽ vứt áo đồng phục của mình xuống nhưng hóa ra vẫn đang êm đẹp nằm trên khuỷu tay hắn. Có điều hắn thấy Thầm Băng cũng không nói gì, đưa tay ra hiệu ý bảo cậu nhanh tới lấy áo.
Vừa chạy xong nên người rất nóng, Thầm Băng đang muốn nhận lại bị thái độ này của hắn làm cho bốc hỏa, cậu rút tay lại: "Cậu cầm giúp tôi thêm lúc nữa, nóng."
"..."
Xung quanh đang chờ đại chiến đồng phục của hai người họ, nghe vậy lập tức cười vang.
Học thần to gan thật.
Tiêu Trí nhịn hai giây, nghiến răng: "Vậy khi nào cậu mới không nóng?"
Thầm Băng: "Lúc nào mát mẻ thì không nóng."
"..."
Bóng tối ẩn giấu dưới hàng mi Tiêu Trí, hắn kìm nén cảm xúc, giọng nói lạnh như băng: "Được, vậy lúc nữa mát rồi đừng muốn tôi mặc giúp cậu."
"..."
Thầm Băng sững sờ trong giây lát.
Không chỉ cậu ngẩn ngơ mà xung quanh cũng yên tĩnh.
Mặc áo đồng phục giúp học thần?
Lời nói mập mờ không trong sáng gì đây?
Thầm Băng duỗi tay lấy về, lực đầu ngón tay lướt qua cũng chẳng khách khí mấy. Lúc tới gần còn đè nhỏ giọng mình xuống: "Cũng không phải chưa từng mặc giúp."
Tiếng cậu rất nhỏ, những người khác chỉ thấy môi cậu mấp máy nhưng Văn Vĩ đứng bên cạnh lại nghe rõ ràng.
Thầm Băng gấp đồng phục của mình lại để lên xà ngang, sau đó quay về hàng. Da cậu trắng nõn, lớp mồ hôi mỏng bóng loáng trên cổ gần như trở nên không thật khi bị ánh nắng phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-em-khong-cuoi/994557/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.