Chương 2. Bỏ thuốc (H) 
Nhưng mà thật sự chỉ là đơn phương thầm mến sao? 
Không ai biết cả. 
Tần Ngọc Cẩn nhớ lại ngày hôm qua vô tình thấy cảnh Lý Phương Phỉ vỗ ngực nói với mấy người bạn: "Các cậu cứ yên tâm mà đi tập đi! Giao hết cho mình, mình điểm danh giùm các cậu cho." Sau đó lại vỗ bộp bộp vào vai đối phương, nghiễm nhiên ra vẻ chị đại. Cảnh tượng đó khiến cho người bình thường ít nói ít cười như Tần Ngọc Cẩn cũng không khỏi lộ ra hai lúm đồng tiền, đúng là một cô bé đáng yêu mà. 
Tối nay chuẩn bị tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nên đội văn nghệ cũng không tránh khỏi việc phải bận rộn. Lý Phương Phỉ nhìn thì có vẻ qua loa tùy tiện nhưng khi làm việc thì lại rất tỉ mỉ chu đáo. Lễ kỷ niệm thành lập trường cùng làm rất náo nhiệt, khiến Tần Ngọc Cẩn cũng thấy vui thay cho nàng, chờ được nhìn thấy bóng dáng của Lý Phương Phỉ. 
Tần Ngọc Cẩn và Lý Phương Phỉ quen biết nhau cũng đã được nửa năm, trong khi Lý Phương Phỉ cẩn thẩn che giấu tình cảm rồi tìm đủ lý do để tiếp cận Tần Ngọc Cẩn, thì Tần Ngọc Cẩn cũng thuận tay tạo đủ mọi cơ hội để được ở riêng với Lý Phương Phỉ. Giữa hai người chỉ còn cách một lớp màng mỏng, hai bên đều mơ hồ cảm giác được tâm ý của đối phương. 
Tần Ngọc Cẩn nhớ lại từng kỷ niệm đã qua, vô thức lại đi tới phòng họp, bên trong đang cử hành lễ khánh công. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-dua-ai-toi/2557168/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.