Chương trước
Chương sau
 

Bệnh viện.

 

Ngày hôm sau, sau khi đóng máy bộ phim đầu tiên, Hàn Tinh Tinh cũng không về nhà ngay mà đến ngay bệnh viện.

 

Cha Hàn ở bệnh viện rất lâu, gần như một nửa thời gian là ở trong bệnh viện, ngoại trừ giờ đi làm thì thời gian còn lại đều ở trong bệnh viện. Hàn Tinh Tinh vừa đến đã nhìn ra được tinh thần của ông không tốt, rõ ràng là nghỉ ngơi không đầy đủ, cho nên giục ông ấy về nhà tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi thật tốt rồi hãy đến. Ở bệnh viện đã có cô trông nom. Cha Hàn tin tưởng con gái có thể chăm sóc tốt cho vợ mình nên không từ chối, lập tức đi về nhà. Cho nên bây giờ, ở bệnh viện, là Hàn Tinh Tinh đang chăm sóc mẹ.

 

Cô đang vừa rót nước nóng trong phòng nước nóng vừa nghĩ đến bệnh tình của mẹ mình, nằm viện đã một thời gian dài như vậy, khi nào thì mổ? Nghĩ quá xuất thần, nước nóng tràn ra suýt chút nữa đã bỏng tay, cô vội vàng tắt vòi nước, cầm bình thủy trở về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, mẹ Hàn nửa dựa người ở đầu giường, trạng thái tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm. Có con gái chăm sóc, trên mặt bà vẫn luôn mang theo ý cười, bệnh nhân ở bên cạnh cũng nhịn không được mà có chút ghen tị. Phòng bệnh này là phòng hai người, ngoài mẹ Hàn ra thì bên cạnh còn có một bệnh nhân, cũng trạc tuổi mẹ Hàn. Chỉ là, bên này mẹ Hàn luôn có người chăm sóc, trước đó là chồng và con trai, bây giờ là con gái, còn đối phương không có ai cả, cho nên, chỉ cần trong khả năng cho phép, Hàn Tinh Tinh cũng sẽ giúp đối phương làm một vài việc nhỏ. Mấy chuyện nhỏ như lấy nước nóng, gọi đồ ăn này, cô làm cho mẹ cô thì cũng tiện tay giúp đối phương một chút. Chính vì thế, cô vừa lấy nước trở về thì đã nghe đối phương lại bắt đầu khen mình.

 

“Chị, con gái chị quá tri kỷ. Người trẻ bây giờ, có mấy ai có khả năng chịu được tính tình của chúng ta? Con em đấy hả, hoặc là đang làm việc, hoặc là đang đi học, mỗi tuần chỉ đến thăm em một lần mà đã chịu không được rồi. Trước đó, hầu như mỗi ngày con trai chị đều đến đây chăm sóc chị, giờ lại thêm con gái......”

Nói đến đây, giọng điệu của người này rõ ràng tỏ ý ghen tị, “Xem ra, con gái chị chắc là chuẩn bị ở đây chăm sóc chị lâu dài hả? Thật quá tri kỷ!”

 

Những lúc thế này, người được khen đa phần sẽ tương đối khiêm tốn. Nhưng mẹ Hàn không khiêm tốn, bà rất đồng ý gật đầu, nói, “Đúng thế, đứa nhỏ này của chị từ nhỏ đã rất tri kỷ, cha con bé thường xuyên nói con gái là áo bông nhỏ trong nhà, còn thích con gái hơn cả chị!”

 

Hàn Tinh Tinh bị thổi phồng đến mức cảm thấy xấu hổ. Cô đặt phích nước nóng xuống rồi ngồi xuống giường bên cạnh mẹ Hàn, gọt trái cây cho bà.

 

Hai mẹ vẫn còn đang nói chuyện.

 

Người ở giường bên cạnh này họ Trương, tên là Trương Bình.

 

Trương Bình nhìn đánh giá Hàn Tinh Tinh thêm vài vòng, ngoài miệng thì nói, “Chị, con gái chị không chỉ tri kỷ mà còn rất xinh đẹp nha, bao nhiêu tuổi rồi ạ? Có phải cũng đang đi học không?”

Dù sao, gương mặt trông non nớt như vậy mà.

 

Thật ra trước đó, thỉnh thoảng Hàn Tinh Tinh cũng sẽ gọi video với mẹ cô, chỉ là bệnh nhân quen thuộc với mẹ Hàn đã xuất viện. Trương Bình mới tới đây không đến một tuần lễ, cho nên không rõ mấy chuyện này lắm.

 

Mẹ Hàn nghe vậy thì có chút kiêu ngạo, “Không phải, năm nay con bé vừa tốt nghiệp đại học, bây giờ đang đi làm!”

 

“Đã đi làm?” Rõ ràng Trương Bình có chút ngoài ý muốn. Lúc này, Hàn Tinh Tinh đã gọt xong quả táo, đưa cho bà ấy quả táo vừa mới gọt xong. Trương Bình khách khí một hồi rồi cũng nhận lấy, “Nhìn xem, con gái thật cẩn thận, còn biết nhớ tới dì, sau này không biết con trai nhà nào chiếm được tiện nghi đây!”

 

Dứt lời, bà ấy lại hỏi mẹ Hàn, “Con gái nhà chị có đối tượng chưa đó?”

 

Một lần nữa ngồi lại bên cạnh mẹ Hàn, nghe vậy thì động tác của Hàn Tinh Tinh dừng lại. Đây quả thực là đề tài nói chuyện phiếm chủ yếu của mấy người phụ nữ trung niên.

Mẹ Hàn nghe vậy cũng chỉ cười cười, rồi nói: “Không có đâu, nhưng mà cũng không vội, người trẻ tuổi bây giờ đều nghĩ tới chuyện làm ăn sau khi tốt nghiệp trước khi nghĩ tới chuyện tình cảm. Vả lại, Tinh Tinh nhà chị cũng vừa mới tốt nghiệp, không cần vội vàng tìm người yêu.”

 

Mấu chốt nhất là, con gái bà bây giờ là nghệ sĩ. Dù không hiểu rõ giới giải trí như thế nào, nhưng mà bà biết, tình cảm nam nữ với nghệ sĩ rất ảnh hưởng công việc, nhất là với những người mới gia nhập như con gái bà. Nhà bọn họ không giúp được cái gì thì ít nhất cũng không gây áp lực và cản trở cho con gái.

 



Hàn Tinh Tinh nghe vậy thì mím môi cười!

 

Nhưng mà Trương Bình lại không nghĩ như vậy, bà ấy cảm thấy coi như không vội kết hôn, thì cũng có thể tìm đối tượng phù hợp trước. Một mình bà ấy nằm trong bệnh viện thực sự quá nhàm chán, đã tìm được chủ đề để nói chuyện cho nên lập tức không ngừng được. Mặc dù bà ấy cũng không có ý đồ xấu gì nhưng quả thực làm cho người ta có chút chán ghét.

 

Cũng may tính cách của Hàn Tinh Tinh rất tốt, mặc dù không phải câu nào cũng đáp lại nhưng cũng không tức giận.

Trương Bình cũng không phải không có mắt nhìn, chờ sau khi phát hiện hai mẹ con nhà này không thích trò chuyện chủ đề này nữa thì cũng ngượng ngùng im lặng.

 

Sau đó, tất cả đều hòa thuận với nhau.

 

Hàn Tinh Tinh vẫn luôn ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ Hàn, ban đêm cũng ngủ ở bệnh viện. Về phần cha Hàn, cô còn cố ý gọi điện bảo ông không cần vội vàng tới đây, ở nhà nghỉ ngơi, hôm sau đến cũng được.

 

Cha Hàn biết con gái đau lòng cho mình, cũng không cưỡng cầu. Ở nhà yên ổn ngủ một giấc, sáng hôm sau ông mới tắm rửa sạch sẽ, mặt mày sáng sủa tới bệnh viện. Sau khi nghỉ ngơi tốt, tinh thần cũng sẽ phấn chấn hơn nhiều, trông có tinh thần hơn lúc trước.

 

Giữa trưa, cả nhà cùng nhau ăn cơm trong bệnh viện.

 

Sau khi cơm nước xong, cha Hàn chủ động thu dọn đồ thừa ra khỏi phòng.

Hàn Tinh Tinh bắt lấy cơ hội này, cũng theo cha cô cùng đi ra. Chờ cha Hàn vứt rác xong thì cô mới hỏi, “Cha, bác sĩ có nói khi nào thì mẹ có thể phẫu thuật được không ạ?”

 

Hôm qua vội quá, cô chưa kịp hỏi cặn kẽ tình hình bệnh của mẹ, hôm nay lập tức nhịn không được, nhanh chóng chữa khỏi về nhà, chứ cứ ở lại trong bệnh viện cũng không được. Cha cô vừa làm việc vừa phải chăm sóc mẹ, cô và em trai cũng có công việc với học hành, không thể chia sớt gánh nặng được nhiều cho cha. Cho nên Hàn Tinh Tinh hy vọng mẹ cô có thể sớm làm phẫu thuật, nhanh chóng khỏe mạnh trở lại.

 

Cha Hàn nghe vậy thì kín đáo dừng lại một chút, sau đó rất nhanh đã nở nụ cười ấm áp. Ông đưa tay sờ đầu con gái, “Còn phải chờ một thời gian nữa, trước tiên phải điều dưỡng cơ thể cho tốt thì đến lúc đó tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật sẽ cao hơn một chút. Con cũng đừng lo lắng!”

 

Hàn Tinh Tinh không chú ý tới vẻ khác thường của cha Hàn, chỉ cảm thấy cha cô nói rất hợp lý. So với mổ sớm một chút, đương nhiên cô hy vọng xác suất phẫu thuật thành công của mẹ có thể cao hơn một chút.

Kết quả ngày hôm sau, cô không cẩn thận nghe được cuộc trò chuyện của cha cô và bác sĩ. Sau đó mới phát hiện, mặc dù cha cô không có lừa cô, nhưng mà ngoại trừ cơ thể mẹ cần phải điều dưỡng cho khỏe thì tiền giải phẫu cũng là vấn đề. Số tiền trước đó cô gửi về còn chưa đủ. Coi như lấy hết tiền tiết kiệm trong nhà ra dùng thì vẫn còn thiếu một ít.

 

Phát hiện này làm cho Hàn Tinh Tinh có chút trầm mặc. Cái gì cha mẹ cô cũng không nói với cô, cô biết bọn họ muốn muốn cô có áp lực. Nhưng bây giờ cô đã biết, cũng không thể cứ ngồi chờ mà không làm gì cả, không thể để chuyện phẫu thuật của mẹ bị chậm trễ. Nhưng tìm một vòng bạn bè của mình, cô vẫn không tìm được đối tượng nào phù hợp để vay tiền. Bạn học phần lớn đều bằng tuổi với cô, mọi người cũng vừa mới tốt nghiệp, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền. Lúc đi học, không phải cô không có bạn nhà giàu, nhưng mà quan hệ không thân thiết đến độ cô có thể mở miệng vay tiền người ta.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô nghĩ vẫn chỉ có Tạ Thần.

Lúc trước Tạ Thần đưa cho cô phương thức liên lạc cá nhân, nói lúc nào cần hỗ trợ thì có thể tìm anh ấy. Cô vẫn cho là mình sẽ chẳng bao giờ dùng đến, bởi vì từ nhỏ cô đã là người không thích làm phiền người khác, nhưng bây giờ, vì mẹ mình, cô cũng chỉ có thể làm phiền đối phương mà thôi. Cũng may, cô là nhân viên của công ty, sau này chỉ cần kiếm tiền, kịp thời trả hết nợ là được rồi.

 

Sau khi nghĩ thông suốt, Hàn Tinh Tinh tìm danh thiếp của Tạ Thần, nhìn số điện thoại trên đó, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị gọi. Kết quả vừa mới ấn không được mấy số, chưa kịp bấm xong thì có điện thoại của người đại diện Phạm ca gọi tới trước.

 

Trong lòng Hàn Tinh Tinh hơi nghi hoặc một chút, theo lý mà nói, cô sẽ không có công việc gì một thời gian, Phạm ca cũng nói sẽ cho cô một kỳ nghỉ, lúc này đột nhiên tìm cô có chuyện gì sao?

 

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn không dám trì hoãn, nhanh chóng nhận điện thoại.

Cuộc điện thoại thông báo này chỉ ngắn ngủi có mấy phút, nhưng sau khi cúp máy, trên mặt Hàn Tinh Tinh lập tức lộ ra vẻ hưng phấn. Bởi vì Phạm ca gọi điện thoại báo tin cô đã nhận công việc, một cái là đại ngôn (1) cho thương hiệu đồng hồ, một cái là quay MV. Tất cả đều là tài nguyên tốt, lấy giá trị bản thân và danh tiếng hiện tại của cô thì hai việc này có thể nói là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Phạm ca bảo cô nhanh chóng quay lại công ty để làm việc.

 



(1) Đại ngôn: hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu. (Nguồn: BlogAnChoi)

 

Đây quả thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

 

Bây giờ Hàn Tinh Tinh đang thiếu tiền, nếu có công việc thì có thể có thu nhập, sao cô có thể không hưng phấn được cơ chứ?

 

Sau khi cúp máy, cô nhìn danh thiếp trong tay, sau đó cẩn thận cất vào, bây giờ không cần phải vay tiền của tổng giám đốc Tạ, trong lòng cô cũng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại phòng bệnh, Hàn Tinh Tinh nói cho cha mẹ nghe tình hình, nói xong cô có chút áy náy, “Mới đầu nghĩ lần này có thể chăm sóc mẹ lâu hơn một chút, nhưng bên phía công ty là có công việc......”

 

“Đứa nhỏ này, có công việc thì đi làm việc, chỗ mẹ có cha con chăm sóc rồi!” Mẹ Hàn cắt ngang lời kiểm điểm của con gái, “Người đại diện của con đã nói con nhận được công việc tốt, vậy thì mau trở về đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.”

 

Cha Hàn cũng an ủi dặn dò vài câu.

 

Nghĩ đến khoản tiền giải phẫu còn thiếu kia, Hàn Tinh Tinh hung hăng nhẹ gật đầu, “Con đi đây.”

 

Thế là, mới trở về không đến ba ngày, cô đã vội vàng rời đi.

 

Sau khi nghe bọn họ nói chuyện, Trương Bình mới biết Hàn Tinh Tinh là minh tinh. Sau khi Hàn Tinh Tinh vừa đi, bà ấy lại hiếu kỳ, hỏi chuyện cha mẹ Hàn, nghe nói là minh tinh nhưng sao bà ấy chưa từng nhìn thấy trên TV?

 

*

Đương nhiên những chuyện này không liên quan tới Hàn Tinh Tinh. Cô mua vé thời gian gần nhất, sau đó vội vàng về công ty. Cũng may thành phố của nhà cô với công ty giáp ranh nhau, đi đi về về cũng không tốn quá nhiều thời gian.

 

Vào công ty, Hàn Tinh Tinh một khắc cũng không chậm trễ, trực tiếp đi tới văn phòng của Phạm ca, trong lòng mang theo vẻ hưng phấn khó kiềm nén và lòng chờ mong. Phạm ca thật sự quá tuyệt vời, có thể dưới tình huống cô không hề nổi tiếng như vậy mà lấy được cho cô vai nữ chính cũng không nói đi, bây giờ còn nhận cho cô hai công việc mới, quả thực quá lợi hại!

 

Chờ đến khi lên tới tầng văn phòng của Phạm Chính Đạt, Hàn Tinh Tinh nghĩ tới Phạm ca luôn bảo cô chú ý hình tượng, phải ổn trọng, cho nên cô điều chỉnh tâm tình và cảm xúc của mình một chút, cố gắng bình tĩnh đi vào phòng Phạm ca.

 

Đi đến cửa phòng làm việc của Phạm ca, Hàn Tinh Tinh hít một hơi thật sâu, rồi chuẩn bị đẩy cửa vào. Kết quả, cô vừa mới vươn tay ra thì cửa đã bị người ta mở từ bên trong.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Hàn Tinh Tinh có chút giật nảy mình, tim đập thình thịch.

 

Cô ngẩng đầu lên nhìn, người mở cửa không phải là Phạm ca mà là một người phụ nữ cằm thật nhọn. Đối phương cũng nhìn thấy cô, còn không đợi cô lên tiếng chào hỏi đã giễu cợt một câu, “Ai nha, đại minh tinh Hàn của chúng ta đã trở về rồi sao?”

 

Hàn Tinh Tinh, “???”

 

 

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.