Ngoài cửa sổ khoang hạng nhất mây trong trẻo, bầu trời xanh thẳm. Thích Vãn tắt điện thoại, nhàm chán lật vài trang tạp chí rồi lại bỏ xuống, chống cằm ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh. Chuyến bay này vào hai giờ chiều, sáng nay đoàn phim vẫn xếp cho Dụ Kiêu cảnh quay, một cảnh diễn võ phải treo người lên mấy giờ liền, ăn cơm trưa xong lại vội vàng chạy tới sân bay, máy bay vừa cất cánh không lâu anh đã ngủ thiếp đi. Thích Vãn nhìn anh một lúc, không biết anh đã ngủ thật hay nhắm mắt dưỡng thần, cô lấy tay quơ quơ nhẹ nhàng trước mặt anh. Lông mi hơi run nhưng mắt không mở, xem ra thật sự mệt mỏi. Thích Vãn đưa tay theo đường nét sườn mặt anh, đầu ngón tay di chuyển hình chữ s từ từ xuống, cuối cùng dừng lại ở yết hầu của anh. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu tới, viên đá xanh trên cổ tay trắng nõn của cô lấp lánh sáng rực rỡ. Nhớ đến buổi sáng nay, Ôn Thời Niệm vừa tới đoàn phim đã vỗ cánh ngỗng chạy tới tìm cô, cầm cổ tay cô mắt sáng lên, thải hồng thí lên một tầng cao mới. “Oa! Cái này đẹp quá đi! Chị có chị đẹp như tiên nữ mới hợp với chiếc lắc tay như này.” “Chị nhìn xem, mắt em muốn mù luôn rồi !!! “ “Đây là hãng trang sức cao cấp ABC nha! Kiêu ca ra tay thật hào phóng !” Thích Vãn ngẩng đầu khỏi camera, nhìn ngỗng trắng nhỏ một cái: “Là hãng VCA cao cấp, ABC là nhãn hiệu băng vệ sinh đó, cám ơn!” Ôn Thời Niệm nghẹn lời, xấu hổ cười hai tiếng, lại hỏi: “Vậy nhãn hiệu này cực kỳ đắt nhỉ?” “Ừm.” Thích Vãn đáp, đè xuống sự đắc ý nho nhỏ trong lòng: “Cũng được, có lẽ khoảng mấy chục vạn thôi.” Ôn Thời Niệm: “. . .” “Mới ra tay đã tặng quà mấy chục vạn, cái này mà vẫn gọi là cũng được á?? Tiểu tiên nữ Thích Vãn, em thấy chúng ta bị ngăn cách nhau bởi cấp bậc.” Trừ Ôn Thời Niệm, đoàn phim có mấy nữ diễn viên cũng thấy được lắc tay này của cô, ai nấy đều hâm mộ. Thích Vãn cười cười, mặc kệ những người thổi phồng cô lên, vài phần xuất phát từ thật lòng, vài phần muốn nịnh bợ. Cô mỉm cười, chấp nhận toàn bộ như nhau. Nghĩ tới đây, cô nhìn Dụ Kiêu thêm mềm dịu vài phần. Là nhan cẩu, cô thừa nhận Dụ Kiêu quá đẹp trai, mặc dù mấy ngày nay lạnh nhạt với anh, cô vẫn vụng trộm ngắm anh vài lần. Từ tối qua biết anh đã thông suốt, cô nhìn anh càng thấy thuận mắt hơn. Trong khoang máy bay vang lên tiếng phát thanh: “Máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Thâm Quyến, mời hành khách chuẩn bị xuống máy bay.” Dụ Kiêu mày nhíu lại một cái, anh mở to mắt, vừa lúc tay Thích Vãn dừng trước mặt anh. Thích Vãn vội vàng thu tay, quay mặt đi: “Tôi…tôi thấy anh ngủ thiếp đi, đang định đánh thức anh.” Dụ Kiêu “ừm” một tiếng, anh duỗi người, đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ một cái: “Cảm ơn.” Giọng nói còn mang theo âm thanh khàn khàn chưa tỉnh ngủ. Trái tim Thích Vãn không thể khống chế mà đập mạnh hơn. Cô vén vén tóc, che dấu nói: “Làm tóc tôi rối hết lên rồi.” ~ Máy bay đáp xuống, Thích Vãn liên hệ với bên thương hiệu cử nhân viên tới đón, vì lịch trình công khai nên có nhiều fan tới sân bay đón, còn thêm hơn mười bảo vệ hộ tống. Lúc lấy hành lý, Dụ Kiêu không đợi Thích Vãn phản ứng, anh tự giác nhấc hai chiếc vali trên băng chuyền xuống, đẩy về phía trước, khiến Thích Vãn sợ tới mức vội vàng đuổi theo ngăn anh lại. “Anh làm gì thế?” Dụ Kiêu: “Đồ rất nặng.” Mãi lâu sau Thích Vãn mới tiêu hóa hết câu này, cướp lại vali của mình: “Vậy anh cũng không thể đẩy vali của tôi được, bên ngoài đều là fan của anh, anh làm vậy tối nay tôi sẽ lên bị mắng lên hot search anh biết không?” Dụ Kiêu thoáng nhìn cô một cái, không phản đối. Tại sân bay có một lượng lớn fan tụ tập còn đông hơn lần trước, nhưng lần này fan tiếp ứng rất ngay ngắn trật tự, họ xếp hàng chỉnh tề, tay cầm bảng đèn led. Thấy Dụ Kiêu xuất hiện, tiếng thét chói tai làm chấn động cả màng nhĩ. Từ kết thúc đợt biểu diễn lần trước, Dụ Kiêu luôn ngâm mình ở đoàn phim, đã lâu chưa công khai lịch trình hoạt động, fan muốn gặp anh một lần cũng rất rất rất rất khó khăn. Dụ Kiêu cười nhẹ vẫy tay chào fan, nhận một vài phong thư rồi được bảo vệ hộ tống đến xe riêng. Thích Vãn đưa anh lên xe, vừa quay lại nhận thư và món quà nhỏ của fan. Fan rất trật tự, người chụp ảnh, người đưa tin nhưng không ai chen lấn, cũng lễ phép thân thiện với Thích Vãn, còn khen ngợi cô xinh đẹp. Thích Vãn cười: “Cảm ơn.” Khi đoàn người đến hiện trường họp báo, chỉ còn hơn một giờ là hoạt động bắt đầu. Cửa hội trường cũng tụ tập rất nhiều fan tới tiếp ứng, Dụ Kiêu xuống xe chào đơn giản với fan một tiếng, rồi theo nhân viên công tác dẫn tới hậu trường chuẩn bị. Phòng nghỉ rộng rãi, bên hợp tác sớm đã chuẩn bị cơm chiều cho họ, Dụ Kiêu ăn vài miếng đã để xuống, tiếp tục trao đổi nội dung hoạt động với nhân viên công tác. Nội dung cuộc họp báo rất đơn giản, chủ yếu CEO thương hiệu lên giới thiệu về sản phẩm mới, Dụ Kiêu chỉ cần tham gia tương tác, tuyên truyền sản phẩm mới là được. Hiện tại có rất nhiều thương hiệu phái nữ tìm nam minh tinh nhân khí cao làm người đại diện, có lưu lượng mới có sức mua, cuộc họp báo sẽ giống như cuộc gặp mặt fan hâm mộ và người đại ngôn, sản phẩm gì gì đó đều không quan trọng, bởi tiếp ứng mới quan trọng. Xác nhận quy trình xong, nhân viên công tác lui ra ngoài chuẩn bị việc khác, gọi một chuyên viên trang điểm đến tạo hình cho Dụ Kiêu. Thích Vãn vốn ngồi ở bên cạnh nghe quy trình mà buồn ngủ, thấy chuyên viên trang điểm ngay tức khắc tỉnh táo lại. Váy ngắn, áo trễ ngực, mùi nước hoa hồng đậm cách hai thước còn ngửi thấy, đây là nghiêm túc tạo hình cho nghệ sĩ ư???? Rõ ràng là có ý đồ! Trong lòng có quỷ, không có ý tốt! Thích Vãn lập tức tỉnh ngủ, đứng bật dậy khỏi sofa, khoanh hai tay với tư thế từ trên cao nhìn xuống cô ta “mở to mắt ra, không nhìn thấy chính cung nương nương ở đây à”. Thật xấu hổ, người ta thật sự là không nhìn thấy. Chuyên viên trang điểm kia bỏ hộp trang điểm trong tay xuống, rồi lấy cớ điều hòa mở quá nóng để cởi áo khoác ra, dùng giọng điệu làm nũng tự giới thiệu với Dụ Kiêu. Dụ Kiêu nhàn nhạt gật đầu đáp lại, sau đó ngồi xuống bàn trang điểm.
Chuyên viên trang điểm vừa chậm rãi mở hộp đồ của mình, vừa kể lể hôm nay vì anh mà ăn mặc như nào. Dụ Kiêu không đáp lại, lông mày anh khẽ nhíu lại. Mùi nước hoa trên người phụ nữ này quá gay mũi khiến người ta chỉ muốn tránh xa. Không giống Thích Vãn, trên người cô cũng có hương thơm, rất nhẹ nhưng cực kì dễ chịu, là loại hương làm người ta thấy ngọt ngào, muốn tới gần. Dụ Kiêu không khỏi nghĩ tới đêm Thích Vãn uống rượu, anh ôm cô vào trong ngực, cô như một con mèo nhỏ hôn môi anh. Mà bây giờ, anh nhìn qua gương, con mèo nhỏ đằng sau đang thở phì phì muốn xông vào cào nát người kia. Anh cười cười. Chuyên viên trang điểm lấy số màu phấn nền phù hợp, dùng miếng bọt biển ướt nhẹ nhàng ấn lên má Dụ Kiêu. Tư thế khom người, mảnh vải trước ngực cô ta hơi hơi rủ xuống, chỉ cần Dụ Kiêu nhìn xuống là có thể thấy phong cảnh bên trong. Nhưng Dụ Kiêu từ đầu đến cuối đều nhắm mắt lại, chuyên viên trang điểm kia cho rằng lòng anh đang dao động, lá gan cô ta càng lớn hơn, tay trang điểm cố tình chạm qua vành tai anh. “Cô đưa đồ cho trợ lý tôi đi, để cô ấy đến đây làm.” Dụ Kiêu bỗng nhiên mở to mắt, nghiêng mặt tránh tay cô ta, đôi mắt anh lạnh băng, sự chán ghét cực rõ ràng. Thích Vãn đang nắm chặt tay muốn bước lên xé nát cô ả kia thì bất ngờ bị gọi tên, ngớ người: “Hử? Tôi?” Chuyên viên trang điểm cũng cảm thấy bất ngờ: “Cô ta làm được sao?” “Được! Sao lại không!” Thích Vãn cướp lấy hộp phấn trong tay, kiêu ngạo gạt cô ta ra. Tốt xấu gì cô cũng ở đoàn phim học trang điểm với thầy tạo hình vài ngày, mặc dù ba ngày bắt cá hai ngày phơi nắng, nhưng cô có kinh nghiệm từ trước, trang điểm đơn giản cho anh không thành vấn đề. Chuyên viên trang điểm bất mãn đưa đồ cho Thích Vãn, rồi ngồi xuống sô pha phía sau. Thích Vãn cúi người, hoàn thành nốt phần còn lại cho Dụ Kiêu, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được hỏi anh: “Anh dám để tôi làm sao? Không sợ tôi phá luôn mặt anh hả?” Dụ Kiêu cười khẽ: “Không sao, tôi tin em làm được.” Không thể không nói, Thích Vãn đặc biệt thích dáng vẻ này của anh, khóe miệng cô cong lên, nghiêm túc hành động. Lông mày Dụ Kiêu dày, chuyên viên trang điểm ở đoàn phim đã cắt tỉa hoàn chỉnh, Thích Vãn chỉ cần giúp anh tô đậm thêm là được. Sau đó chải chuốt gương mặt lại một chút, Thích Vãn ôm cánh tay ngắm nghía, hài lòng với kỹ thuật của mình. “Hình như màu son hơi đậm, tôi dùng màu son nhạt hơn chút cho anh, sắc mặt sẽ tốt một chút.” “Được, em quyết định.” Thích Vãn cực kỳ hài lòng với câu trả lời của anh, cô quay đầu tìm trong hộp trang điểm, cô không quá thích màu son kia. Cô nghĩ đến trong túi mình có một thỏi son nude, lập tức lấy ra dùng ngón tay nhấm nhấm một chút rồi xoa lên môi Dụ Kiêu, từ giữa môi xoa đến khóe môi, động tác rất nhẹ, ánh mắt cũng chuyên chú. Mãi đến khi yết hầu người đàn ông lên xuống một cái, tay Thích Vãn bỗng nhiên ngừng lại, mắt hai người giao nhau trong không trung. Cô chạm vào môi của anh. Đây là lần đầu tiên cô chạm vào môi anh, cảm xúc mềm mại khiến cô tự dưng nghĩ đến tư vị hôn môi anh sẽ ra sao. Về nụ hôn đầu tiên, cô đã xem nhiều trong phim truyền hình, cũng đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình miêu tả cảm giác đó, nhưng cuối cùng vẫn không biết, tự mình cảm nhận là hai việc khác nhau. Mà giờ phút này Dụ Kiêu lại nhớ tới đếm đó, nụ hôn bất ngờ khiến anh say mê, đôi mắt trở nên sâu thẳm. Thích Vãn dời mắt trước, làm như không thấy tai đã đỏ bừng, cô thu lại son của mình: “Được rồi, anh nhấp một cái đi, đậm quá thì xấu lắm.” “Ừ.” Dụ Kiêu rất phối hợp với cô. Thời gian còn lại không nhiều lắm, Thích Vãn lại bắt chước tạo hình chương trình tống nghệ lần trước, làm tóc cho anh. Lần đầu tiên cô làm tóc cho đàn ông, trong lòng hơi căng thẳng. Cô chỉ có thể dựa vào bản năng, vậy mà tạo hình đặc biệt thành công ngoài ý muốn, kiểu tóc rất hợp với trang phục, thậm chí còn rất đẹp. Anh cầm chiếc kính gọng vàng đeo lên sống mũi, trông lịch sự mà rất khí chất. Thích Vãn đắc ý vỗ vỗ tay: “Tuyệt.” Dụ Kiêu soi gương, đứng lên: “Ừm, đẹp.” Mặt chuyên viên trang điểm đằng sau tái xanh. ~ Tạo hình xong, cuộc họp báo sắp chính thức bắt đầu, nhân viên công tác dẫn Dụ Kiêu tới hậu trường đợi lên sân khấu. Hiện trường rất nhiều fan đến đây, ánh sáng bảng đèn led sáng một vùng. Dụ Kiêu một lòng tập trung vào diễn xuất, bình thường rất ít tham gia hoạt động, đặc biệt gần như không hay xuất hiện trước mặt công chúng, muốn gặp anh một lần thật sự khó như lên trời. Vì thế fan của anh chuẩn bị đầy đủ cho hoạt động lần này, khí thế không thua gì concert của minh tinh lưu lượng. Thời gian tới, người chủ trì lên sân khấu nói vài lời ngắn gọn mở màn. Cuộc họp báo lần này toàn bộ đều phát trực tiếp, trên mạng không ít fan đã ngồi nằm vùng, hoạt động mới vừa bắt đầu, bình luận đã che kín màn hình. 【 A a a a a, bao giờ chồng tui mới ra đây!!!!! 】 【 Tỏ tình Dụ Kiêu!!!! Anh đại ngôn sản phẩm gì em cũng mua!!!! Kim chủ ba ba mau ch chồng lão công tôi ra đi >.< 】 【 Các trạm tỷ cố lên! Hôm nay có ảnh đều dựa vào các chị nha!!!! 】 【Tui cũng mong chờ phòng làm việc và Dụ Kiêu phát Weibo, cảm giác ảnh chính thức thật sự đẳng cấp! 】 【 Đồng ý! Ngồi chờ ảnh phía chính chủ!!! 】 … Từng dãy bình luận tuôn trào, người chủ trì cuối cùng cũng kết thúc mở màn, Dụ Kiêu từ trong hậu trường đi ra trong tiếng cổ vũ nhiệt tình của fan. Dụ Kiêu lên sân khấu, Thích Vãn lập tức cầm máy ảnh của mình ngồi xuống hàng ghế dưới. Cô cực kỳ xứng với cái chức trạm tỷ này, hoạt động bắt đầu là không nghỉ một giây nào. Trên sân khấu, người chủ trì và Dụ Kiêu tiến hành tương tác ngắn với nhau, tán gẫu vài câu có nội dung chính thức, nhưng cho dù anh nói cái gì, dưới sân khấu và bình luận đều thét chói tai. CEO thương hiệu lên sân khấu giới thiệu sản phẩm mới, Dụ Kiêu đứng yên lặng một bên, anh không nói gì nhóm fan mới bình tĩnh không ít, lỗ tai Thích Vãn được giải cứu. Người quay phim vô tình lướt máy quay xuống sân khấu một lượt, vừa hay bắt gặp một màn Thích Vãn liên tục nhấn chụp ảnh, trên mạng nhanh chóng có nhiều fan nhận ra cô. 【 Vị tiểu tỷ tỷ này hình như là trợ lý mới chồng tôi. 】 【 Là cô ấy, hôm nay ở sân bay tôi đã thấy cô ấy nha!! 】
【 Thì ra ảnh Dụ Kiêu đều là cô ấy chụp, a a a, trâu bò! 】 【 Thảo nào sau khi Dụ Kiêu đổi trợ lý mới, ảnh chụp của phòng làm việc mắt thường còn thấy nâng cấp thêm mấy lần. 】 【 Cái giá trị nhan sắc này…. Đẹp! 】 【 a a, trợ lý đẹp như vậy bên cạnh chồng tui, tui thật có chút lo…. 】 【 Lầu trên, chồng tui rất nghiêm túc, không cần nghĩ nhiều. 】 … Sau hai giờ, fan luyến tiếc hét chói tai khi cuộc họp báo kết thúc. Thích Vãn cất máy ảnh đi, chạy nhanh tới hậu trường. Dụ Kiêu đang được một nhóm nhân viên vây quanh, anh tìm kiếm bóng dáng cô trong đám người, thấy cô đang tới đây thì đi đến cạnh cô hỏi: “Lúc nãy em đi đâu vậy?” Thích Vãn giơ tay lên: “Tôi ra phía trước chụp ảnh, anh không nhìn thấy tôi sao?” Dụ Kiêu: “Không có.” “A…chắc tại tôi đứng ở chỗ hơi tối, nhưng góc chụp rất đẹp, ảnh chụp hôm nay đều là cực phẩm.” Dụ Kiêu trầm giọng, vỗ vai cô: “Trở về thôi.” “Được.” Thích Vãn đi sau lưng anh, chuẩn bị đến phòng nghỉ dọn đồ đạc về khách sạn. Mấy ngày nay lịch trình dày đặc, sáng mai còn phải bay về Đế đô tham gia buổi lễ quan trọng. Không ngờ trên đường trở về phòng nghỉ lại gặp CEO thương hiệu đi đến, ông ta mời Dụ Kiêu đến cách vách trò chuyện một chút. CEO thương hiệu có vẻ ngoài hòa ái dễ gần, lớn tuổi nên nói chuyện chậm rãi, nhưng phong thái nhiệt tình, lôi kéo Dụ Kiêu ngồi trò chuyện hơn hơn một tiếng. Từ ông thành lập công ty này gian nan thế nào, đến tại sao ban đầu mong muốn chọn Dụ Kiêu làm người đại diện, còn khen lấy khen để Dụ Kiêu, cái gì mà “người trẻ tuổi gương mẫu” “truyền bá năng lượng tích cực” “khiêm tốn, ưu tú, có tài hoa” cùng hàng loạt các từ ngữ liên quan đến “tài năng”. Mỗi câu đều trau chuốt khiến Thích Vãn không khỏi hoài nghi trước khi ông ấy lập công ty này có phải làm giáo viên ngữ văn hay không, thật sự giống như chủ nhiệm lớp trung học của cô như đúc. Khi CEO đang dùng trà, Dụ Kiêu lặng lẽ nhìn ra cửa sổ một cái. Dưới lầu vẫn còn rất nhiều fan chưa về, đều muốn chờ anh tan làm tiếp ứng thêm lần nữa, đưa anh lên xe, lúc này anh chưa ra bọn họ chưa muốn đi. Dụ Kiêu cầm điện thoại nhắn cho Thích Vãn, bảo cô cùng mấy nhân viên công tác xuống dưới, mua trà sữa chia cho fan ở cửa. Thích Vãn nhận được tin nhắn nhìn lên cửa sổ, đợi lâu dưới thời tiết lạnh như vậy, thật sự quá vất vả, cô nhắn lại “Oki” rồi lập tức đi xuống. Bên ngoài cửa ít nhất có trăm người, may mà hội trường này ở trong nội thành, quán trà sữa không ít. Thích Vãn đi ra từ cửa sau, cô và mấy nhân viên chia nhau đi mua mỗi người mấy chục cốc, như vậy nhanh hơn. Khi Thích Vãn và nhân viên công tác xách trà sữa đến trước mặt fan, các cô gái cảm động đến muốn khóc. Thời tiết tháng một buổi tối rất lạnh, một số fan không có vé để vào, từ chiều tối đã đợi Dụ Kiêu ở đây, xem trực tiếp cũng là xem trên điện thoại. Thích Vãn đưa trà sữa cho họ: “Dụ Kiêu mời mọi người uống trà sữa, thời tiết rất lạnh mọi người nhớ về sớm chút.” Nhóm fan đều lắc đầu: “Không lạnh, chúng em muốn đợi Dụ Kiêu ra.” “Phải, anh ấy giờ đang chuyên tâm quay phim, đoàn phim lại chẳng thể nhìn mặt, muốn gặp một lần cũng khó.” Thích Vãn không khuyên nhiều, cô bảo nhân viên hỗ trợ phân phát chỗ trà sữa còn lại, còn mình đi trước đến xem tình huống bên kia của Dụ Kiêu. Vừa định vào thang máy lên đến lầu thì gặp Dụ Kiêu và CEO bắt tay chào, Thích Vãn thở một hơi: cuối cùng cũng xong. Lấy hành lý, hai người cùng đi thang máy xuống sảnh, Dụ Kiêu hỏi: “Fan vẫn còn ở bên ngoài sao?” Thích Vãn trả lời: “Vẫn còn, anh không xuống, họ không nỡ đi.” Dụ Kiêu nhìn thoáng đồng hồ: “Đã trễ vậy rồi còn chưa về nhà, như vậy không an toàn, về sau có bạn gái tôi nhất định không cho cô ấy làm như vậy.” Khóe miệng Thích Vãn giật giật: “…” Bạn gái anh đâu? Thích Vãn: “Anh không hiểu, theo đuổi thần tượng là thích một người, vì muốn gặp người ấy một lần mà dù có đi xa hay chờ đợi đều đáng giá.” Dụ Kiêu nhíu mày: “Em cũng vậy sao?” Thích Vãn quay mặt đi không trả lời, cô thầm nghĩ: Tôi đây còn điên cuồng hơn họ nhiều, không thì sao có thể làm trợ lý anh chứ. Thang máy xuống tới tầng 1, nhân viên công tác tới giúp bọn họ mang hành lý lên xe trước. Fan vừa thấy Dụ Kiêu đến, bỗng chốc quên sạch mệt mỏi, lấy tinh thần ra sức la hét tên anh: “Dụ Kiêu ngủ ngon.” “Dụ Kiêu vất vả rồi!” “Cảm ơn anh tặng trà sữa cho chúng em!!” Có lẽ thương các cô gái đợi lâu trong gió rét, Dụ Kiêu không vội đi, fan muốn kí tên anh cũng kiên nhẫn ký mấy tấm, mấy cô bé hạnh phúc muốn ngất luôn rồi. Dụ Kiêu còn đặc biệt ký: “Học tập tốt, về nhà sớm một chút.” Aaaaaaaaaa, cmn, giờ tôi sẽ về nhà làm hết đề thi đại học 3 năm đề thi thử 5 năm. Cuối cùng cũng lên xe, Thích Vãn mệt mỏi tựa lưng vào ghế dựa, nhìn vẻ mặt vui sướng trên mặt các fan lại có chút hâm mộ. Cô thấp giọng than thở, vừa giống oán giận vừa giống làm nũng: “Nghệ sĩ nhà ta thật tốt với fan.” Dụ Kiêu ngẫm nghĩ, nâng mắt nhìn cô: “Tiểu Vãn, em cảm thấy bữa tối này thế nào?” Hả..???? Sao đột nhiên chuyển chủ đề đến bữa tối rồi?? Thích Vãn không hiểu mạch não của anh, nhưng cô vẫn thành thành thật thật đáp: “Không tốt lắm, đồ ăn ở đây hơi thanh đạm.” Dụ Kiêu: “Ừ, tôi cũng không quá thích, không ăn được nhiều.” Thích Vãn nhướng mày: “Cho nên?” “Cho nên, tôi có thể mời em ăn bữa khuya chứ? Ăn lẩu được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]