Thiếu niên nói xong thì nhìn về phía cái đuôi của Criller, háo hức vươn tay ra, tỏ vẻ chỉ cần Criller đồng ý là cậu sẽ sờ ngay.
Nếu hắn không cho, cậu sẽ tiếp tục mè nheo.
Dù sao thiếu niên cũng đã mất lý trí, lúc này hoàn toàn hành động theo ý nghĩ của bản thân, căn bản không nhớ ra chủ nhân của cái đuôi mà mình muốn xem kia là Vương Người cá, chỉ cần vung đuôi một cái là có thể đánh bay mấy chục người, móng tay sắc bén có thể xé toạc cả bụng cá voi.
Trong mắt Nha Thấu lúc này chỉ đơn thuần cảm thấy mảnh bạc trước mặt mình rất đẹp, rất giống ngôi sao mà cậu thích.
Trước mặt có quá trời ngôi sao đang tỏa sáng trên đuôi cá kìa, làm cậu rất muốn hái một cái xuống.
Nha Thấu nhớ mang máng hình như trước đây mình cũng từng có một ngôi sao thì phải, chỉ là lúc sau không thấy đâu nữa.
Cậu lắc đầu, cố gắng quên đi đoạn ký ức không còn ngôi sao kia, tập trung toàn bộ sự chú ý lên chiếc đuôi cá to đẹp đẽ trước mặt.
Lúc trước Nha Thấu đã nghiên cứu kỹ bản vẽ cấu tạo cơ thể Người cá mà 001 đưa cho, biết bên trong cái đuôi cá trước mắt mình là một hệ thống xương kết nối với nhau, phân bố hơi giống xương cá. Cho nên nó có thể đứng thẳng và uốn cong được, nhưng không thể gập lại hoàn toàn kiểu bắp chân có thể áp sát vào đùi như con người được.
Sơ đồ cấu tạo rất chi tiết, duy chỉ không miêu tả quá nhiều về phần vây trên đuôi.
Mỗi đuôi của Người cá đều có vây, phần lớn bám ở chóp đuôi, những chỗ khác cũng có. Chóp đuôi có một ít, hai bên gần bụng cá cũng có một ít, ở giữa đuôi cá là đường cong mượt mà, toát lên vẻ đẹp hoang dã đầy sức mạnh.
Nếu như đặt trên cơ thể người thì đó sẽ là xương hông, còn bụng cá là bụng dưới của con người.
Criller tóm lấy tay thiếu niên, đôi mắt xám cực kỳ phức tạp: "Cậu có biết vảy lụa là gì không?"
Tại sao lại gọi là vảy lụa (vây),không phải vì nó thực sự có vảy mà vì nó lấp lánh như vảy, mỏng tang như lụa, khi người cá bơi nó sẽ uốn lượn theo dòng nước, tạo ra lực đẩy giúp chủ nhân di chuyển về phía trước.
Nói đơn giản thì nó rất có lợi cho việc bơi lội của Người cá, hơn nữa còn cực kỳ đẹp mắt, vô cùng thỏa mãn sở thích của Người cá với những thứ xinh đẹp lộng lẫy.
Số lượng và vẻ đẹp của vây đều liên quan trực tiếp đến khả năng thu hút bạn tình của Người cá trong mùa sinh sản.
Nha Thấu gật đầu, giọng phấn khích, nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Là ngôi sao!"
Trước mắt cậu, những ngôi sao trên bầu trời đều rơi xuống chiếc đuôi cá màu bạc này hết, cậu thích lắm.
Criller: "..."
Nước đổ đầu vịt.
Cho dù chưa hiểu nguyên do nhưng Criller cũng biết thiếu niên lúc này không được bình thường, nghĩ đến cảm giác toàn thân như bị điện giật lúc vây bị sờ vào trước đó, Criller không hề nghĩ ngợi đã ôm chặt eo thiếu niên, định kéo cậu xuống nước.
Thiếu niên ăn phải nấm gây ảo giác, không đúng, là ăn phải cá chứa độc tố, lúc này đang bám chặt lấy tảng đá ngầm mà Criller biến ra không thả, vẫn tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu: "Cho em sờ rồi em mới xuống nước."
Xưa nay chưa từng có ai dám càn quấy như thế trước mặt Criller, còn tỏ vẻ nếu không cho sờ thì cậu sẽ không xuống nước nữa chứ.
Criller bóp cằm thiếu niên, khớp ngón tay áp vào cằm, ngón cái bóp một bên má, bốn ngón tay còn lại bóp bên kia làm hai má hơi phồng lên.
Bị bóp má nên khó tránh khỏi việc miệng há ra, môi châu hơi hé để lộ đầu lưỡi ướt át đỏ tươi, như chỉ cần hơi cúi xuống là có thể hái được thứ mình muốn.
Mềm mại, ướt át, chắc là còn ngọt nữa.
Tay Criller khựng lại, lại cảm nhận được cảm giác y hệt lúc chiều truyền đến từ chỗ bụng.
Hắn bỗng buông tay ra, lần đầu tiên trong đôi mắt xám xuất hiện cảm xúc xao động, tựa như mặt biển trước khi sóng thần ập đến, chỉ cần thêm chút trợ lực nữa là mặt biển sẽ dấy lên những cơn sóng cuồn cuộn.
Trong phó bản này, thể chất đặc biệt của Nha Thấu giống như hoàng tử ngọc trai vậy, Criller chỉ dùng chút sức đã để lại dấu đỏ trên làn da trắng nõn của cậu.
Criller nheo mắt lại, giữ một khoảng cách thích hợp: "Cậu có biết kẻ cuối cùng muốn sờ đuôi ta đã ra sao không?"
Nha Thấu hoang mang ngẩng đầu lên.
"Kẻ cuối cùng là một người cá có tâm địa bất chính, và gã đã mất đuôi kể từ đó." Giọng điệu Criller rất bình thản song chẳng hiểu sao Nha Thấu lại thấy lạnh hết người: "Sự việc này đã xảy ra cách đây năm năm."
Đó là lúc hắn mới trưởng thành, một tên Người cá to gan lớn mật đã chuốc hắn thuốc mê, ý đồ bất chính, kết quả là bị Criller chém đứt đuôi trong cơn cuồng nộ.
Nếu không phải nữ phù thủy trong rãnh biển xuất hiện thì mọi chuyện sau đó còn phiền phức hơn nhiều.
Chuyện này cũng chứng tỏ rằng, một năm sau khi trưởng thành, hắn đã lớn mạnh đến mức không ai có thể khiến hắn bị thương nữa.
Quả nhiên là Vương của tộc Người cá.
"Hồi nhỏ cũng có người nhổ vảy trên đuôi ta, cuối cùng..." Criller cong môi, nụ cười như ác ma đến từ vực sâu: "Bọn chúng đều chết cả rồi, bộ dạng rất thê thảm, đến phút cuối còn xin lỗi ta nói bọn chúng sai rồi."
Mục đích hắn nói những lời này là để thiếu niên dừng suy nghĩ nguy hiểm trong đầu lại, không ngờ thiếu niên lại ngoẹo đầu, lẩm bẩm: "Nhưng anh đã nói sẽ không đánh gãy chân em mà."
Trong lời giải thích vừa rồi của Criller, Nha Thấu tự động đổi đuôi cá của Người cá thành đôi chân của Con người, cho nên mất đuôi cá tương đương với mất chân.
Yết hầu của Criller cứng lại, những lời đe dọa tiếp theo cũng bị kẹt lại trong cổ họng.
Dấu đỏ còn trên má Nha Thấu dù trong đêm tối vẫn rất rõ ràng, đánh không được chửi không xong, chỉ có thể nâng niu cung phụng trên tay như báu vật.
Criller bất đắc dĩ, hoàn toàn hết cách với cậu: "Trọng điểm của cậu bị lệch rồi."
Nha Thấu "à" dài một tiếng, cúi xuống nhìn về phía cái đuôi cá màu bạc của hắn.
Ánh mắt nóng rực, ngoài nóng rực ra còn xen chút cảm xúc khác làm đuôi của Criller cứng ngắc. Nhưng Nha Thấu không nghịch ngợm nữa mà im lặng quay đi, tựa như không định làm gì với cái đuôi của hắn nữa.
Trong lòng Criller bỗng dấy lên cảm xúc khó tả, loại cảm xúc này dường như được gọi là thất vọng.
Bàn tay đang ôm eo thiếu niên khẽ động, hắn tự phỉ nhổ bản thân vì nội tâm lại xuất hiện ý nghĩ như vậy, vừa định kéo thiếu niên xuống nước thì nghe thiếu niên mềm giọng hỏi một câu: "Vậy anh có đau không?"
Criller dừng lại mọi động tác, cau mày hỏi: "Sao?"
"Cái đuôi ấy." Nha Thấu để tay lên ngực Criller, dè dặt chỉ vào cái đuôi cá của hắn: "Anh nói hồi nhỏ bị nhổ vảy mà? Chắc là đau lắm."
Vảy bám trên đuôi cá, nỗi đau đớn khi bị nhổ vảy không khác gì con người bị nhổ mất móng tay, không đúng, có khi còn đau hơn nhiều.
Nha Thấu vội vàng sửa lại lời mình: "Không phải chắc mà là chắc chắn."
Criller lẳng lặng nghe thiếu niên loài người lẩm bẩm, nghe cậu nói xong thì nhả ra hai chữ: "Không đau."
Giọng hắn khi nói lời này hơi lạnh, nói còn nhanh làm Nha Thấu nghe không rõ mà "hả" khẽ một tiếng.
Cậu không biết mình đã nói gì mà Người cá đuôi bạc này vốn còn rất bao dung cậu đột nhiên thay đổi thái độ, ánh mắt nhìn cậu cũng mang theo sự đánh giá dò xét như lúc đầu.
"Bị tiêm một vài loại thuốc vào nên không cảm giác được đau đớn." Ánh mắt Criller sắc lạnh hơn hẳn: "Về sau không dùng thuốc nữa, sự tê liệt đã át hết mọi cảm giác."
Việc hắn bị bắt lên đất liền hồi nhỏ không phải tin tức bí mật gì, ai có chút đường dây đều biết cả, ví dụ như Edgar.
Cho nên cũng sẽ có những kẻ vây quanh nói là đau lòng cho hắn, muốn thông qua sự thương hại bố thí và thiện ý nực cười kia để kích thích lòng biết ơn của hắn, nhằm đạt được mục đích của họ.
Criller từng gặp không ít loại người như vậy, cho nên khi thiếu niên nói ra câu đầu tiên, trái tim vốn đã hơi mềm mại của hắn lập tức trở về trạng thái bình thường.
Liệu cậu có giống những kẻ khác không? Criller không dám chắc.
Nhưng cảm giác này không tốt chút nào.
Nha Thấu khó hiểu nhìn rất nhiều Criller xuất hiện trước mắt mình, sắc mặt mỗi người đều không tốt lắm, hung dữ hơn lúc nướng cá với cậu ban nãy nhiều, như thể đột nhiên quay trở lại tối qua, lúc hắn ở dưới nước nhìn cậu với vẻ giễu cợt, cho rằng cậu nhát gan.
"Ồ." Nha Thấu gật đầu, nhìn chằm chằm vào mười mấy Criller trước mặt, nhỏ giọng nói: "Thê thảm ghê."
Rồi không còn tiếng nào nữa, Criller đợi mãi mà vẫn không đợi được câu tiếp theo.
Nha Thấu lại nhìn lướt qua đám vảy màu bạc sáng lấp lánh này, trong đầu thoáng tưởng tượng đến dáng vẻ sau khi bị nhổ hết vảy của Criller, song não đã bị han gỉ nên giờ chẳng tưởng tượng ra nổi.
Nhưng nếu không còn vảy thì cái đuôi chắc chắn là trụi lủi rồi, thê thảm thật.
"Đuôi trụi lủi thảm ghê."
Criller: "...?"
Tiếp theo không phải nên tiếp tục an ủi hắn à?
Cậu lắc đầu: "Vậy coi như anh đã báo thù rồi."
Criller biết cậu chưa nói xong nên đang chờ cậu nói nốt.
"Mà như thế thì sẽ không còn ai dám nhổ vảy của anh nữa." Nói xong, thiếu niên ngẩng đầu cười với hắn. Mặt biển yên ả, mọi thứ dưới ánh trăng đều rất mơ hồ, như dát một tấm màng lọc trắng muốt lên người cậu.
Đôi mắt xám của Criller chỉ nhìn rõ được ít thứ, nhưng khoảng cách này đã đủ để nhìn rõ đồ vật rồi, có điều hắn lại chậm rãi cúi đầu xích lại gần thiếu niên.
Trong đôi mắt xám phản chiếu dáng vẻ của Nha Thấu, tầm mắt Criller quét qua trán, mắt, sống mũi của cậu, cuối cùng dừng lại ở đôi môi, tựa hồ đang ghi nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt của thiếu niên.
"Không phải không dám, mà là không thể."
Lúc hắn nói câu này, toàn bộ hơi thở đều phả lên mặt thiếu niên.
"Anh đừng có lắc." Nha Thấu đột nhiên lên tiếng, ngăn cản sự tiếp cận của hắn, giọng nói nghe có vẻ khó chịu lắm: "Có nhiều anh đang lắc trước mặt em quá."
Lắc nữa là cậu nôn mất huhu.
"..."
Tự dưng bị đẩy ra, Criller hít sâu một hơi: "Ta không lắc."
Nha Thấu lên án: "Anh đang lắc mà, còn có mấy anh đang lắc nữa!"
Cậu thấy có rất rất nhiều Criller, phía sau họ đều có một cái vòng xoáy kéo theo họ lúc ẩn lúc hiện làm Nha Thấu cũng muốn choáng váng theo.
Nha Thấu: QAQ
Làm gì có nhiều hắn, Criller quay đầu nhìn lại, trên mặt biển ngoài họ ra thì chỉ có mấy con tàu kia.
Trông cậu cực kỳ không tỉnh táo, hắn cẩn thận nhớ lại từng việc thiếu niên đã làm.
Kiểm tra một lượt thì khóa chặt vào con cá kia.
Cá có vấn đề?
Criller còn đang nghĩ thì bỗng thấy thân thể mình đang ôm hơi vặn vẹo, Nha Thấu lẩm bẩm không biết đang nói gì, hắn ghé sát lại đúng lúc nghe thấy câu "Anh không cho em sờ thì em sẽ đi sờ Cá vàng nhỏ".
"Cá vàng nhỏ là ai?" Criller bắt được từ khóa.
Nha Thấu thành thật trả lời, giọng nói phấn khích hô to tên của Cá vàng nhỏ: "Edgar!"
Đuôi của Edgar là màu vàng nhạt, đúng là một con cá vàng thật, nhưng mà...
Nghe thấy tên cậu ta, Criller không vui lắm: "Cậu thân với cậu ta lắm à?"
Người mất lý trí không phải vấn đề nào cũng trả lời, nhưng việc Nha Thấu không trả lời trong mắt Criller lại chính là ngầm thừa nhận.
Có xưng hô thân mật, lại còn muốn sờ đuôi của cậu ta, mặt Criller giăng kín mây đen.
Nói đến cái đuôi, đương nhiên là Criller đã trông thấy năm cái vỏ sò màu hồng lấp lánh trên đuôi của Edgar, chỉ là vẫn luôn không nói thôi, giờ nghĩ lại, vỏ sò trên đuôi Edgar hẳn là do nhóc con trước mặt này tặng.
Thiếu niên không đáp, Criller cũng không hỏi thêm nữa, giọng hắn trầm xuống, không còn như tợ lụa thượng hạng mà nghe giống mực đen đông đặc hơn: "Có thể cho cậu sờ đuôi."
Nha Thấu ngẩng đầu lên, vẻ mặt mừng rỡ.
"Nhưng --"
Criller chậm rãi bổ sung: "Cậu phải lấy gì đó để trao đổi."
Trao đổi...
Nha Thấu nghĩ xem mình có những gì, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có mỗi vỏ sò, thế là cậu ngượng ngùng hỏi: "Em dùng vỏ sò để đổi với anh được không?"
Criller: "Được."
Dễ dỗ ghê. Chỉ cần đưa vỏ sò là cho sờ đuôi! Tính ra thì cậu còn nhiều vỏ sò đẹp lắm, không biết có thể đổi nhiều lần không nhỉ, Nha Thấu hơi phấn khích.
Hệ thống Tình Yêu định nói lại thôi, rất muốn nhắc nhở Thiếu chủ khi tỉnh táo lại sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu, nhưng giờ nó không thể lên tiếng được, nó sợ mình đột nhiên lên tiếng sẽ làm Thiếu chủ giật mình rồi nói chuyện này ra ngoài mất.
Loại người như Criller, dù thiếu niên chỉ nói một câu thì hắn cũng có thể tự suy luận ra được.
"Giờ em không mang theo vỏ sò, khi nào về em đưa anh được không?" Nha Thấu hỏi ý kiến Người cá đuôi bạc trước mặt.
Người cá đuôi bạc rất lạnh lùng mà "Ừ" một tiếng, ngừng trong chốc lát như đang xác nhận điều gì: "Cậu chắc chắn muốn sờ chứ?"
"Ừm ừm."
"Được." Criller mỉm cười: "Nhưng khi tỉnh táo lại, cậu phải nhớ rằng đây là do chính cậu chủ động đấy."
...
Bọn họ đổi vị trí cho nhau, giờ biến thành Criller tựa lên đá ngầm.
Đá ngầm mấp mô không bằng phẳng, Criller muốn biết Nha Thấu dựa lâu như vậy lưng có bị đỏ lên không.
Một bàn tay mềm mại đặt lên phần đuôi, để quan sát kỹ hơn, Nha Thấu dứt khoát nhảy xuống biển, dù sao cũng có hạt châu nên cậu không sợ bị chết đuối.
Criller nhìn thiếu niên chằm chằm, ngay khoảnh khắc chỗ đuôi bị tay cậu chạm vào bỗng cứng lại. Đuôi cá vốn đang đung đưa nhẹ nhàng giờ đây hoàn toàn bất động.
Hắn lặp lại những lời trước đó: "Chỉ được chạm vào đuôi cá, không được chạm vào vây."
"Biết rồi biết rồi." Giọng điệu nghe cực kỳ qua loa.
Đã sờ được đuôi rồi làm sao có thể buông tay, cảm giác sờ vào đuôi cá không giống như cậu tưởng tượng, không gồ ghề như sờ vảy cá bình thường, đuôi Người cá sờ trơn mượt cực kỳ, như kiểu không có vảy bám trên đó ấy.
Rất trơn, lại còn lạnh buốt nữa, cậu không dám ấn mạnh, chỉ sờ từ giữa đuôi đến chóp đuôi.
Phần lớn vây bám ở chóp đuôi, đang lượn lờ trong nước, giống hệt như cái gậy trêu mèo, thu hút sự chú ý của mèo con.
Criller rõ ràng cũng chú ý đến điểm này, hắn hơi mất tự nhiên dịch chuyển cái đuôi ra xa một chút, vây cũng di động theo. Nó lắc tới đâu, ánh mắt thiếu niên cũng theo tới chỗ đó.
Hắn cảnh cáo lần cuối: "Không được sờ."
Thiếu niên thất vọng "Ồ" một tiếng.
Vây như một phần phụ trợ, nó không hề phá hỏng vẻ đẹp vốn có của cái đuôi mà trái lại lại càng khiến cái đuôi thêm lộng lẫy xinh đẹp.
Làn da thiếu niên loài người non mịn, lúc nhẹ nhàng chạm vào giống như một sợi lông vũ lướt qua, hơn nữa để nhìn kỹ hơn mà cậu còn ghé sát lại.
Criller chưa bao giờ ở gần với người nào đến vậy, một cơn rùng mình từ chỗ bàn tay thiếu niên chạm vào lại xuất hiện, tiếng nước chảy theo từng động tác của thiếu niên cùng với hơi thở ấm áp của cậu, tất cả đều hội tu quanh cái đuôi đang chìm dưới nước.
Chỗ bụng cá từ phẳng lì ban đầu bắt đầu hơi lõm xuống.
Chỉ còn một phút thôi à, Nha Thấu nghiêng đầu cẩn thận liếc hắn một cái, chú ý tới sự khác thường ở chỗ bụng.
Nửa thân trên giống loài người, nhưng từ cơ bụng trở xuống lại là phần bụng đuôi cá, dù chỗ đó có khác thường cũng không kéo được sự chú ý của thiếu niên về, lúc này trong đầu cậu chỉ còn đúng một điều là mình chỉ còn một phút thôi.
Nếu không sờ vây thì sau này không còn cơ hội nữa.
Hơn nữa bây giờ Criller không nhìn mình, sờ nhẹ một cái chắc không sao đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Nha Thấu cẩn thận từng li từng tí chạm vào cái vây đang lắc lư trong nước, vừa mới chạm vào, cái đuôi vốn vừa mới thả lỏng lại cứng đờ.
Cậu đánh bạo cấp tốc sờ một lượt vây ở chóp đuôi, mãn nguyện định rút tay về thì bị một cánh tay xốc từ dưới nước lên nắm lấy.
Criller bắt được cánh tay của thiếu niên, kéo toàn bộ người cậu lên khỏi mặt nước, giây tiếp theo xoay người đè cậu lên tảng đá ngầm.
Lại là động tác quen thuộc, Nha Thấu hoang mang hỏi: "Sao vậy?"
Chỗ bụng cá vốn là một vùng đất bằng phẳng, nhưng do chấn động quá dữ dội nên mặt đất bị sụt lún, cuối cùng vì không chịu nổi nữa mà nứt ra một cái khe sâu thẳm. Tiếp đó, hai bên đất bị nén lại hình thành nên những ngọn núi cao, khi núi cao vươn lên còn bật tung cả thảm cỏ trên đồng bằng.
Cậu biết nơi này, 001 từng nói với cậu rồi, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy tận mắt nên hơi ngạc nhiên.
Criller cố nén tiếng thở dốc, chất giọng vốn ưu việt động lòng người của tộc Người cá lúc này đã khản đặc: "Ta đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần rồi, đây là do chính cậu chủ động đấy."
Nha Thấu ngơ ngác nhìn hắn, bộ não không tỉnh táo không thể xử lý được loại tin tức như này, chỉ cảm thấy phản cảm với Criller đang càng lúc càng tiến sát lại gần mình theo bản năng.
May mà Criller đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc nhìn con tàu đang lái tới chỗ này.
Giờ hắn không nhìn thấy, nhưng sau khi thị giác biến mất, thính giác sẽ càng trở nên nhạy hơn.
Criller nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống nước, có vẻ như là có người nào đó nhảy từ trên tàu xuống.
Mà con tàu kia rất cao, nhảy thẳng từ nơi cao như vậy xuống nước, nếu không có kỹ thuật thì rất dễ bị thương.
Hắn nghĩ đến người đàn ông tóc đen mắt đỏ mình vừa thấy ban nãy, chỉ thấy càng thêm bực bội, cười khẩy một tiếng.
Quả là liều lĩnh thật.
Đá ngầm biến mất, Criller ôm thiếu niên vào lòng, chớp mắt đã biến mất khỏi mặt biển.
...
Criller đã đánh giá thấp thực lực của đối phương, dường như người kia chắc chắn thiếu niên ở đúng vị trí này nên tốc độ bơi đến cực nhanh, một phút sau khi Criller rời đi, người nọ đã đến được chỗ ban nãy của hai người.
Hắn chỉ dừng lại trên mặt nước một lúc rồi thình lình lặn sâu xuống dưới nước, bắt đầu tìm kiếm trong biển.
Mà thiếu niên hắn ôm trong ngực vẫn đang mơ màng, lặng lẽ nhìn chăm chú hết thảy dưới nước.
Dưới biển là lãnh địa của hắn, chỉ cần ở đây, hắn có tự tin tuyệt đối rằng người đàn ông tóc đen mắt đỏ kia sẽ không phát hiện ra họ được.
Nha Thấu quay đầu nhìn thoáng qua, dù ở trong nước cũng không hề ảnh hưởng đến thị giác của cậu, người cách đó không xa trông có vẻ hơi quen mắt.
"Quen à?"
Nha Thấu không tỉnh táo lắm, cũng không thể nhận ra Tạ Thầm ngay tức thì, chỉ có thể chần chờ nói: "Quen."
Xét từ thái độ của thiếu niên thì có lẽ chín phần mười là hai người có quen biết nhau. Hơn nữa nhìn cách đối phương nhảy xuống nước không chút do dự thế kia thì có thể đoán rằng mối quan hệ giữa họ còn rất thân thiết.
Điều này khiến Criller cực kỳ khó chịu.
Hắn vốn không phải là một con cá tốt bụng, tính tình xấu xa có thể nhận ra ngay từ lúc giễu cợt thiếu niên nhát gan ban đầu, hắn nhìn Tạ Thầm vẫn chưa phát hiện ra họ ở đằng kia, cong môi cười khiêu khích.
Người mà tên loài người kia muốn tìm đang ở trong ngực hắn, còn rất thích cái đuôi của hắn, và cũng sẽ thích ở lại dưới biển.
Sự dị thường trên cơ thể mãi không thể dịu xuống, giờ cơ thể mềm mại lại kia đang nép trong lồng ngực hắn, nếu Tạ Thầm không đến, không cần nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra trên tảng đá ngầm.
Nhưng động tĩnh của hắn đủ để làm Criller tỉnh táo lại, trạng thái ngây ngốc của thiếu niên vẫn nên mau chóng chữa trị thì hơn.
Criller quẫy đuôi, quay người bơi xuống đáy biển.
...
Tạ Thầm nhảy xuống biển dưới sự thôi thúc của bão bình luận.
Bọn họ không thể cung cấp thẳng vị trí của thiếu niên nên chỉ liên tục nhắc hắn chú ý mặt biển.
Lúc phát hiện ra điểm bất thường, Tạ Thẩm lập tức nhảy xuống, sử dụng đạo cụ cấp tốc bơi về chỗ khác thường kia.
Nhưng khi hắn tới, mặt biển đã lặng sóng, cũng không thấy bóng dáng thiếu niên đâu. Hắn lặn xuống dưới nước, bơi một vòng cũng không phát hiện được bất cứ chỗ khác thường nào.
Tạ Thầm nổi lên mặt nước, sắc mặt cực kỳ khó coi, hơn nữa ngay khoảnh khắc nổi lên mặt nước, hắn đã ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm.
Hắn lập tức nhận ra đây là mùi trên người thiếu niên, thơm cực kỳ, ngay lần đầu tiên gặp Nha Thấu hắn đã nhớ kỹ rồi.
Điều làm hắn khó chịu là ngoài mùi hương này ra thì còn có một mùi nữa rất đặc thù.
Ẩm ướt, nhớp nháp, mang theo ý đồ bẩn thỉu không muốn cho ai biết.
Lúc trước Tạ Thầm đã từng vào phó bản liên quan đến Người cá nên lập tức nhận ra ngay cái mùi này đang biểu đạt điều gì, sắc mặt hắn tức thì sa sầm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]