Chương trước
Chương sau
Là một viên kim cương.
Không phải là kim cương được khảm vào trong nhẫn.
Góc cạnh được cắt tỉ mỉ phản chiếu ánh sáng rực rỡ lóa mắt.
Cô bỗng ý thức được gì đó.
Có phục vụ đẩy bàn thức ăn đến đây, nhấc khay đựng rồi đặt lên bàn, mở nắp.
Bên trong toàn bộ là gà tây Giáng sinh, xung quanh kết hợp với đồ trang trí Noel được dùng nguyên liệu nấu ăn tỉ mỉ chạm khắc thành, chuông Giáng sinh và những món quà nhỏ xinh sống động như thật.
Phục vụ đưa dao ăn cho Khương Như Vũ, ý bảo cô cắt ra.
Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, thật sự đánh Khương Như Vũ không kịp trở tay, đầu óc gần như không nghĩ được gì mà làm theo chỉ thị của người phục vụ hạ một đường vào giữa bụng con gà…
Trong bụng con gà được nướng vàng óng lại là một chiếc nhẫn kim cương được bao quanh bởi rau xà lách!
Cô ngây ngốc, còn chưa phản ứng kịp, Phó Ý lại dùng giọng nói chứa đầy ý cười chậm rãi nói.
“Hình như có hơi đột ngột, không biết có dọa em không?”
“Nhưng mà chung quy vẫn cảm thấy không khí ngày hôm nay vô cùng thích hợp cầu hôn cô bé nhà mình.”
Anh gỡ nhẫn ra, bước tới trước mặt cô quỳ một chân xuống, dáng vẻ thành kính mà trang trọng: “Không biết cô bé của anh có bằng lòng từ này về sau, danh chính ngôn thuận gọi anh là chồng không?”
Khúc vĩ cầm du dương vang lên tao nhã trong đại sảnh cơm Tây lãng mạn, ánh sáng êm dịu chiếu lên lọn tóc người đàn ông, vầng sáng mờ nhạt; nhìn theo ánh sáng đi xuống, là lông mày giãn ra của anh và giống như nhuộm con ngươi anh trở nên lấp lánh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng cong lên, đẹp trai đến vô lý.
Anh mặc đồ Tây cực kỳ trang trọng, cà vạt bình thường ít khi đeo, lúc này lại được thắt tỉ mỉ dưới cổ áo, quỳ gối trước mặt cô, giống như kỵ sĩ trăm năm trước, ngưỡng mộ công chúa đã lâu, cuối cùng có can đảm mặc lên bộ trang phục sang trọng cao quý nhất, ăn mặc thật chỉnh tề cầu hôn công chúa.
Cảnh tượng trong nháy mắt cứ yên lặng như vậy.
Ngay sau đó giọng Lương Hi dẫn đầu làn sóng phá vỡ bầu không khí: “Vũ Vũ ngây người cái gì! Lên đi!!! Nhìn thẳng vào anh ấy!!!”
Có người mở miệng trước, người ngồi rải rác xung quanh giống như được mở huyệt nói vậy, bắt đầu hô lên theo tiết tấu: “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Mạch suy nghĩ không biết bay đi đâu từ sớm đã dần trở về, Khương Như Vũ từ từ định thần lại, con mắt tràn ngập sự khó tin.
Rõ ràng vừa nãy còn nghe không hiểu ý ám chỉ của cô…
Rõ ràng vừa nãy còn bảo cô trưng bộ mặt thối ra…
Cố, cố ý sao?”
Thấy lúc này cô vẫn còn có thể thất thần, anh bật cười, bộ dạng lười biếng lên tiếng nhắc nhở cô: “Vị hôn thê tương lai, em định để anh quỳ bao lâu?”
Lúc này Khương Như Vũ mới bừng tỉnh từ trong mộng, yên lặng nhìn người trước mặt hai giây, chậm rãi hiểu rõ chóp mũi bắt đầu cay cay, đáy mắt hiện lên lớp sương mù.
“...” Cô chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén nước mắt, giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Vậy em miễn cưỡng làm vợ anh vậy.”
Xung quanh yên tĩnh một giây, ngay sau đó tiếng vỗ tay vang lên dồn dập.
Trong tiếng vỗ tay này Phó Ý đeo nhẫn lên tay Khương Như Vũ, khoảnh khắc chiếc nhẫn lành lạnh xỏ vào ngón áp út của cô, trong đầu chợt lóe lên pháo hoa lấp lánh đủ loại màu sắc.
Trong tiếng chúc phúc của mọi người, đôi mắt Phó Ý mang theo sự chân thành, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói thâm trầm.
“Cảm ơn sự ‘miễn cưỡng’ của em, vị hôn thê.”

Sau khi tan cuộc về nhà, Phó Ý mới mở cửa, đã bị ai đó kéo cà vạt vứt lên sofa.
Khương Như Vũ học dáng vẻ anh mạnh mẽ hôn tới, gặm cắn môi dưới của anh.
Gấp đến không kiềm chế được.
Cực kỳ xâm lược.
Là biểu hiện cô chưa từng bộc lộ ra bên ngoài.
Muốn chiếm anh làm của riêng.
Tay đi xuống thăm dò, ấn lên dây thắt lưng, nhớ lại ngày thường anh dạy cô cách tháo dây lưng, cạch một tiếng tháo móc dây ra, sau đó cởi quần xuống.
Một lớp ngăn cách rơi xuống, lúc đang muốn tiếp tục đi xuống thì bị người ta đè động tác lại.
Người đàn ông khẽ thở gấp, nở nụ cười: “Gấp như vậy sao?”
Nghe anh nói vậy, trong đêm tối cô gái nhỏ chăm chú nhìn anh hồi lâu, bỗng nhiên hôn lên yết hầu anh, ʍút̼ mạnh.
Cơ thể nhuốm đầy ham muốn cứng đờ,
Giây tiếp theo, Khương Như Vũ bị người ta nâng eo rồi xoay người, sau lưng đụng mạnh vào tường, còn không kịp kêu đau, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông hôn lên môi cô, gặm cắn mạnh mẽ, giống như con thú vất vả lắm mới được giải được phong ấn, gấp gáp ăn cả người cô vào bụng, ngay cả xương cũng không muốn bỏ qua.
Chỉ có điều trong thời gian diễn ra nụ hôn này, toàn bộ quần áo trêи người Khương Như Vũ đã không cánh mà bay.
Sau khi phản ứng kịp, cô chỉ cảm thấy cả người đều muốn bốc cháy, càng chưa kể đến làn da bị anh chạm vào.
Tay anh di chuyển từng chút một xuống phía dưới, động tác tùy tiện.
Trong khoảnh khắc tỉnh táo, Khương Như Vũ nghe thấy người đàn ông kề sát bên tai cô thở dốc, giọng nói từ tính đè nén ngọn lửa trong người, cũng cực kỳ nghiêm túc nói với cô.
“Anh yêu em.”
---
Lần đầu tiên Phó Ý tới nhà họ Khương thăm hỏi là ngay sau ngày cầu hôn.
Tối đó dĩ nhiên là vô cùng triền miên, ít nhất sáng sớm lúc kéo cô bé nhà anh từ trong chăn dậy thì cô gái nhỏ trực tiếp phát cáu,
Cả người Khương Như Vũ như muốn tách rời nhau, vừa mặc anh thay quần áo cho mình vừa căng mặt cực kỳ suy sụp càu nhàu: “Anh đi gặp phụ huynh chứ không phải em, mình anh đi không phải là được rồi sao?”
“Vậy cũng không được.” Phó Ý tốt tính dỗ dành cô: “Một mình anh đi sẽ hồi hộp lắm, em phải ở bên cạnh giúp anh tăng thêm can đảm mới được. Đến lúc đó bố mẹ em không hài lòng với biểu hiện của anh, không cho chúng ta kết hôn thì làm sao?”
“Liên quan đếch gì đến em.” Cô buồn ngủ đến mức hai mắt không mở nổi, thái độ cực kỳ hung dữ: “Anh tự lo liệu đi.”
Khương Như Vũ vừa dứt lời, da thịt mềm mại bên hông bị người ta véo mạnh một cái.
“A….” Cô bị đau, đôi mắt tròn mở ra căm tức nhìn tên đầu sỏ gây tội: “Anh làm gì thế?”
“Không được phép nói mấy lời thô tục.” Anh xoa mặt cô, đàn ông ăn no thỏa mãn xong tâm tình tốt chưa từng thấy: “Em có dậy không?”
“Không dậy không dậy không dậy!” Cô gái nhỏ vùng vẫy khỏi tay anh, nũng nịu nổi giận: “Anh đừng làm ồn em ngủ, anh muốn đi thì đi một mình.”
“Khương Như Vũ.” Ầm ĩ một phen, cuối cùng người đàn ông cũng hết kiên nhẫn, giọng nói bình tĩnh hỏi: “Có phải còn muốn ôn lại thời khắc đêm qua một lần nữa không?”
Đêm qua.
Ha, tối qua thế nào.
Mắt thấy một câu “Liên quan đếch gì đến em” sắp thoát ra từ trong cổ họng, Khương Như Vũ đầu óc hỗn loạn cuối cùng cũng ý thức được gì đó, vội vàng dừng lại…
Cô có thể quên được tối qua Phó Ý giày vò cô thế nào sao.
Còn không phải do cô chủ động một hồi sao.
Người này giống như hòa thượng mấy trăm năm chưa từng thấy phụ nữ, vất vả lắm mới hoàn tục.
Tất cả tư thế anh có thể nghĩ ra, mọi nơi có thể khai phá, mọi nguyên lý có thể thực hành, anh đều lôi cô “làm” một lần.
Cường độ và sức bền đó.
Quả thực còn hành hạ người khác hơn mười loại cực hình thời Mãn Thanh.
Cô mở mắt ra rồi giật mình một cái, lập tức xoay người xuống giường: “Em dậy rồi dậy rồi, anh đừng làm bậy.”
Gần như chạy trối chết lao vào phòng tắm, khiến cho ngay cả Phó Ý cũng cho rằng mình là mãnh thú hồng thủy gì đó, giống như đợi thêm một giây thôi anh có thể lấy mạng của cô.

Tuy rằng đều ở trong thành phố Lâm Giang, nhưng nhà Khương Như Vũ cách phòng cô và Phó Ý ở chung vẫn có chút xa.
Phó Ý lái chiếc xe Maybach màu xám bạc khiêm tốn của anh đến, mua mấy món quà theo đề nghị của Khương Như Vũ, sau đó mới chở Khương Như Vũ về nhà.
Khi bọn họ đến nhà Khương Như Vũ, xung quanh biệt thự nhỏ của nhà họ Khương đã có một vòng xe vây quanh, toàn bộ đều là màu đen.
Khương Như Vũ bối rối, kéo ống tay áo Phó Ý: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bố mẹ em bị theo dõi sao?”
Nhưng Phó Ý chỉ cười không nói.
Bởi vì đến nhà xin cưới, cho dù Khương Như Vũ mang theo chìa khóa nhà thì hai người vẫn phải nhấn chuông cửa, ngoan ngoãn chờ người bên trong ra mở cửa cho họ.
Người ra mở cửa không phải là Khương Vân Trí cũng không phải là Lâm Xảo Nghiên, lại là Phó Tỉ đã lâu không gặp.
Trông thấy hai người mười ngón tay đan vào nhau, Phó Tỉ dịu dàng cười một tiếng: “Mau vào đi, mọi người đợi hai đứa rất lâu rồi.”
Điều này khiến cho Khương Như Vũ có một cảm giác, đây không phải là nhà cô, cô mới là khách đến thăm hỏi.
Chiến trận trong nhà có hơi lớn, già trẻ cả nhà Phó Ý thậm chí ngay cả ông nội Phó cũng đích thân tới đây.
Những nơi trống đều được xếp chồng chất vật phẩm quý giá lớn nhỏ có cả, Khương Như Vũ vô thức đưa mắt nhìn về bố mẹ mình, quả nhiên, đừng nói là Khương Vân Trí, ngay cả Lâm Xảo Nghiên cũng giật mình sững người.
Đã lâu không gặp, ông nội Phó vẫn là dáng vẻ nghiêm túc trước sau như một, nét mặt nghiêm nghị vẫy tay về phía cô, ý bảo cô tự mình đến đây.
Khương Như Vũ nuốt một ngụm nước miếng, chống lại ánh mắt mọi người bước tới, như có gai trêи lưng vậy, chỉ cảm thấy mỗi bước đi của bản thân ánh đèn sẽ luôn chiếu xuống trêи đỉnh đầu mình, bản thân di chuyển đến đâu ánh đèn sẽ rọi theo đến đó.
Cô thật sự vẫn giữ sự sợ hãi đối với ông nội Phó, lo sợ bất an đứng trước mặt ông, vừa mới thành thật gọi một tiếng ‘ông nội’ thì bị ông nội Phó cắt ngang không chút lưu tình.
“Các cháu muốn kết hôn?”
Ông cụ cau mày, nếp nhăn trêи trán xếp từng tầng, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, dù chưa nổi giận nhưng không giận tự uy, làm cho Khương Như Vũ có một loại cảm giác cô đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì vậy, giây kế tiếp sẽ có thái giám giọng nói éo éo lớn tiếng trách mắng lệnh cho cô quỳ xuống chịu phạt.
Nhưng cô cũng không dám không đáp, giọng nói run rẩy đáp một câu ‘dạ’.
Cô nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình, không dám cử động chút nào.
Ngay ở thời khắc khẩn trương trong ngôi biệt thự có thể nghe thấy tiếng kim rơi này…
Ông cụ Phó nặng nề thở dài, kèm theo đó là ánh mắt đồng tình vỗ mu bàn tay cô: “Cháu gái, khổ cực cho cháu rồi.”
Khương Như Vũ: “???”
Chưa kịp nói gì, ông nội Phó tự mình nói thêm, sắc mặt không hề thay đổi, nhưng khiến cô cảm giác một giây kế tiếp có thể cảm động đến nước mắt tuôn rơi: “Ông rất sợ cháu đá tên tiểu tử thối này, cũng may cháu không ghét bỏ nó!”
Khương Như Vũ: “...”
Phó Ý: “...”
“Như vậy coi như chúng ta đã nói xong rồi.” Ông cụ dùng dáng vẻ và giọng điệu thân thiết nói với Khương Như Vũ: “Không được đổi ý đâu! Nếu như nó bắt nạt cháu, cháu gái cứ việc tố cáo với ông, chỉ cần cháu không ly dị thì đánh gãy xương hai chân nó cũng được.”
Bố Phó lành lạnh bổ sung thêm một câu: “Ba chân cũng không thành vấn đề.”
Phó Ý: “...”
Mấy người này rốt cuộc có bao nhiêu thù bao nhiêu oán hận với anh?
Mặc dù xảy ra trò khôi hài xem mắt lúc trước, Lâm Xảo Nghiên vẫn rất hài lòng với Phó Ý.
Người hai nhà đều tận lực phát huy tài nghệ chào hàng mạnh nhất, chỉ sợ đối phương chạy mất hoặc là nhất thời đổi ý.
Chưa cần đến mười phút, không chỉ chọn xong thời gian lĩnh giấy kết hôn, ngay cả thời gian tổ chức hôn lễ cũng quyết định xong.
Riêng chỉ có cô dâu chú rể ngồi trong góc phòng trợn mắt há mồm nhìn người lớn trong phòng, không biết bọn họ điên rồi hay là bản thân mình điên rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.