Khương Như Vũ cảm thấy, loại chuyện homerun trong đánh bóng chày* này, cho dù lá gan lớn hơn nữa lúc chuyện ập tới cũng không thể không sợ. *Mức độ thân mật giữa đàn ông và phụ nữ, đầu tiên là nắm tay, bước hai là cho hôn và âu yếm, thứ ba là chạm và vuốt ve, homerun là bước cuối. … Ít nhất khi cô bị người ta đẩy ngã trêи sofa, đã sắp run như cầy sấy rồi. Người đàn ông không gò bó và cố kỵ, mỗi một động chạm sau đó đều tùy theo ý thích của mình, gọi cô đến mức cô không thể tự chủ mà rêи khẽ. “Đừng khẩn trương như vậy.” Anh cảm nhận được sự cứng nhắc toàn cơ thể cô, cúi đầu bật cười: “Anh đảm bảo sẽ rất nhẹ nhàng.” Cô xấu hổ quay đầu ra chỗ khác, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Không, không nên ở đây, sẽ bị nhìn thấy…” “Sẽ không đâu.” Anh hôn lên mặt cô: “Đã kéo rèm cửa sổ rồi.” Giữ chặt bờ vai cô, cô không nhịn được mà run rẩy, ngay cả đầu ngón chân cũng không kiềm chế nổi cuộn tròn lại, vô thức cọ xát lên da ghế sofa. Khi cô nâng mắt, cũng sẽ bị đôi mắt đỏ rực của anh dọa sợ, đặc biệt là ý muốn chiếm hữu không chút che giấu, và ɖu͙ƈ vọng muốn ăn sạch cô vào trong bụng. Giống như ăn phải thuốc kϊƈɦ thích, từng chút từng chút một. Cùng sống chết, cùng trầm luân. … Thật ra không đau đớn tê tâm liệt phế như trong tưởng tượng và trong tiểu thuyết mô tả, một chút đau cùng không thoải mái vẫn phải có. Phó Ý cũng đủ kiên nhẫn dẫn dắt cô, khiêu khích cô, giống như nước chảy đá mòn, lực như gió nhẹ lướt qua. Cho dù càng về sau có chút không bận tâm nữa, khi đỏ mắt cũng sẽ giữ lại chút tỉnh táo, ép bản thân khắc chế lại, không thể quá đáng quá. Coi như là bớt phóng túng… được rồi, Khương Như Vũ cũng không biết lần đầu tiên này thời gian có tính là quá dài hay không. Nói chung về sau, ngay cả sức lực mở mắt cô cũng không có, mặc cho Phó Ý tùy ý giày vò, cuối cùng không thể chống lại cơn buồn ngủ, vào giây phút anh dừng lại liền ngủ thϊế͙p͙ đi. Ngày hôm sau khi tỉnh lại cả người còn mơ mơ màng màng, mở mắt chăm chú nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mắt, rất lâu sau mới chậm chạp phản ứng lại. A, tối qua cô ngủ cùng Phó Ý rồi. Cô thành công tặng món quà là bản thân cho Phó Ý rồi. Mí mắt cô rất nặng, khi vừa định nhắm mắt lại ngủ tiếp đã nhìn thấy Phó Ý mở mắt ra rồi. Ôm chặt lấy cánh tay cô, anh tặng cô một nụ hôn buổi sáng kéo dài: “Dậy rồi sao?” “Muốn ngủ thêm lát nữa.” Khương Như Vũ lầm bầm chui vào ngực anh, để anh vỗ nhẹ từng cái rồi ngủ thϊế͙p͙ đi. Tỉnh dậy lần nữa, bên cạnh đã không còn bóng người. Cô ngồi dậy, ở trêи giường hoàn hồn rồi mới đi dép lê lết vào phòng tắm. Cô chỉ mặc váy T-shirt rộng thùng thình, lúc đánh răng nhìn mình trong gương, có thể nhìn thấy làn da trần lộ ra trong gương đều có những dấu hôn, đôi môi sưng lên, vừa nhìn là biết đã bị ai đó giày vò. “...” Động tác đánh răng của Khương Như Vũ dừng lại, cực kỳ không nói nên lời nghĩ, Phó Ý anh tuổi chó sao, sao mà chỗ nào cũng cắn được. Trong phòng ăn, Phó Ý đã làm xong bữa sáng, trứng nấm truffle đen kiểu Âu với xúc xích rán; Khương Như Vũ lấy trong tủ lạnh ra một lọ sữa chua, ngồi xếp bằng đối diện anh, hàm hồ nói chào buổi sáng. Anh cười đáp lại, thấy tinh thần cô không tệ lắm, không nhịn được ý muốn lưu manh muốn trêu đùa cô: “Tối qua anh làm cũng được phải không?” “?” Khương Như Vũ giật mình, sau khi phản ứng kịp thì tránh né, giống như không muốn cho người khác thấy đôi tai và khuôn mặt ửng đỏ của mình vậy, không được tự nhiên trả lời anh: “Còn tạm thông qua.” “Còn, tạm, thông, qua?” Đáp án của cô bị anh lặp lại từng chữ từng chữ một, nhẹ giọng nói: “Xem ra tối qua sức lực của anh không đủ? Không làm em thoải mái?” “...!” Cô bị lời nói phóng túng không biết xấu hổ của Phó Ý làm cho kinh sợ, sau thời gian dài phản ứng kịp mới xấu hổ và giận dữ nói: “Anh đừng nói nữa! Anh có thể rụt rè một chút được không?” “Đương nhiên không được.” Anh cười cực kỳ vô tội, giọng điệu hùng hồn: “Nói với vợ mình còn rụt rè cái gì?” Khương Như Vũ chẳng muốn nói lý với anh, càng nói lý Phó Ý chỉ càng vuốt mặt không nể mũi, cô vùi đầu vừa lướt Weibo vừa ăn xúc xích. Một lát sau, Phó Ý mới lười nhác mở miệng, nói chuyện nghiêm túc: “Tuần sau anh bắt đầu phải đi Lệ Thành.” “Lệ Thành?” Khương Như Vũ kinh ngạc ngẩng đầu: “Đi công tác?” “Đi làm, thời hạn hai năm.” Câu nói này của Phó Ý quá bất ngờ, khiến Khương Như Vũ lập tức rơi vào sự trầm mặc khó diễn tả bằng lời. Không biết qua bao lâu mới dùng giọng điệu tủi thân hỏi anh: “Nhất định phải đi sao?” Không thể trách cô lắm mồm, Lệ Thành là nơi sát cạnh đầu cực Bắc, mà Lâm Giang lại gần như ở phía đầu cực Nam, muốn đến Lệ Thành thì phải ngồi máy bay mới được. Khoảng cách xa như vậy… một tháng chưa chắc có thể về một lần. Nhưng trong giọng nói của Phó Ý cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ rõ rệt, xoa mặt cô: “Ông nội tự mình hạ lệnh, cho dù anh không muốn, ông cũng sẽ có cách trói lại rồi đưa anh đi.” “Ồ.” Vành mắt cô bắt đầu ửng hồng, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Vậy mỗi tối anh đều phải gọi điện thoại cho em, gọi video nói chuyện, không được vì tiệc xã giao mà quên em…” Lảm nhảm dặn dò anh, giống như một đứa trẻ nói rất nhiều, chỉ có điều càng về sau, còn mang theo chút nghẹn ngào mơ hồ, cũng bắt đầu có chút nói năng lộn xộn. Thật sự cô rất tủi thân, hẹn hò với Phó Ý sắp được ba năm, hai người chưa từng xa nhau lâu như vậy xa như vậy. Vừa nghĩ tới sau này căn phòng chỉ còn lại một người, trống không vắng vẻ, không ai ăn cùng cô không ai xem phim cùng cô, lúc sấm chớp không ai ôm cô vào ngực dỗ dành, Khương Như Vũ cảm thấy bản thân thật thảm. Thảm đến mức ngay cả da đầu cũng ê ẩm. Cô thật sự đã quá quen với việc có Phó Ý ở bên cạnh rồi. Lát sau, cô nghe thấy người đối diện thở dài. Sau đó có người đi tới, ôm chặt cô vào ngực. “Cũng không phải là không trở về nữa, khóc cái gì?” Anh nhẹ giọng dỗ cô: “Anh cam đoan, mỗi tối anh đều sẽ gọi video, có được không?” Cô nghẹn ngào gật đầu, cọ cọ cái đầu nhỏ trong ngực anh. “Sao giống cái túi nhỏ đựng nước mắt vậy?” Anh lại thở dài, ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy giúp cô lau nước mắt. Động tác của người đàn ông rất dịu dàng, cẩn thận từng chút một, giống như dùng nhiều thêm một phần sức thì có thể làm trầy xước da của cô. Cho đến khi lau hết nước mắt cô, anh ngước mắt, trong mắt là hình ảnh tủi thân hít mũi của cô, giọng nói chứa ý cười. “Anh mãi mãi là của em, sẽ không chạy đi, cho nên đừng tủi thân nữa.” Sau khi Phó Ý đi, quả nhiên giống với Khương Như Vũ dự đoán. Ban đầu mỗi ngày anh đều sẽ tuân theo ước hẹn gọi điện thoại video cho cô, có điều nhiều lần anh mệt đến mức ngủ thϊế͙p͙ đi giữa lúc nói chuyện, Khương Như Vũ đau lòng cho anh, lại không đòi hỏi anh mỗi ngày phải gọi điện cho mình nữa. Cứ cách hai tháng anh sẽ cố gắng thu xếp về thăm cô một lần, thời gian không bận sẽ một tháng về hai lần; anh không có nghỉ đông và nghỉ hè, khi nghỉ định kỳ Khương Như Vũ sẽ bay đến với anh. Cứ như vậy trôi qua hơn một năm. Học kỳ năm thứ tư, thời điểm gần sát thi cuối kỳ, Khương Như Vũ thành công thuyết phục Lâm Xảo Nghiên, tìm cho mình việc thực tập ở một đơn vị Street Dance. Từ nửa năm trước cô đã thi chứng chỉ giáo viên dạy Street Dance, tiếp đó danh tiếng của cô càng lúc càng lớn, vì vậy Lâm Xảo Nghiên càng thêm tức giận, cô chủ động nói chuyện mình làm uploader ra. Không ngờ Lâm Xảo Nghiên trộm lên trang chủ của cô xem xong, lại khen cô nhảy tốt, biết cô lấy được chứng chỉ giáo viên nhảy còn phát lì xì trêи Wechat cho cô. Cuối tháng 11, khoa của Khương Như Vũ chụp ảnh tốt nghiệp. Ngày hôm đó Khương Như Vũ dậy thật sớm, rửa mặt, trang điểm, mặc trang phục tốt nghiệp… Sau khi bận rộn xong cô bắt xe về ký túc xá tụ tập với nhóm Lương Hi. Khi trở lại ký túc xá cô nhận được điện thoại của Phó Ý, nói chuyến bay của anh bị kéo dài, không chắc có thể đến kịp. Hai người nói chuyện vài câu, sau khi cúp máy cô giương mắt, lại thấy ánh mắt không chớp lấy một lần của Lương Hi đang nhìn chằm chằm vào mình. “Là Phó Ý sao?” Cô ấy cười cười: “Hôm nay anh ấy có đến không?” “Có.” Khương Như Vũ gật đầu: “Chẳng qua chuyến bay của anh ấy bị kéo dài, muộn một chút mới có thể đến được.” Lương Hì đáp lại, giống như có gì đó muốn hỏi, bút kẻ mắt dừng lại giữa không trung, do dự một lúc lâu mới nghe giọng hỏi: “Vậy… anh ấy thì sao?” Cô dĩ nhiên biết người Lương Hi hỏi đến là ai, lúc này khó hiểu nói: “Năm ngoái Kiều Sâm đi Australia rồi, cậu không biết sao?” Lương Hi trầm mặc rất lâu, sau đó mới làm bộ không để ý chút nào cười nói: “Làm sao tớ biết được, bọn tớ đã sớm không còn liên lạc.” Hai rưỡi chiều, chụp ảnh tốt nghiệp chính thức bắt đầu. Chụp xong ảnh tập thể, lại tiếp tục chụp với bạn cùng phòng, chụp cùng giảng viên, cùng bạn bè chuyên ngành, cuối cùng là chụp cùng người thân đến đây. Không chỉ có vợ chồng Khương Vân Trí, ông bà nội đều tới, ngay cả mọi người trong gia đình Phó Ý cũng tới, vây quanh Khương Như Vũ muốn chụp ảnh cùng. Cô đi đôi cao gót 8cm, càng về sau càng có cảm giác đến chân cũng không còn là của mình nữa. Bốn rưỡi chiều, ánh nắng đang chiếu rực rỡ, ấm áp lướt nhẹ qua trêи đỉnh đầu mỗi người. Tạ nữ sĩ chợt nói một câu: “Ôi trời, đó không phải là A Ý sao?” Cô nhìn theo nơi Tạ nữ sĩ chỉ… Mặt trời rực rỡ mây trôi êm đềm, anh ngược sáng sải bước về phía cô. Đến khi cách cô năm bước chân thì dừng lại, đón lấy cô nhào vào lòng mình. Sau đó mỉm cười nhẹ giọng nói bên tai cô. “Anh trốn không thoát được.” Em xem, anh chạy không thoát được. Bởi vì anh là Phó Ý. Là Phó Ý của Khương Như Vũ. Là Phó Ý mà Khương Như Vũ thích. Là Phó Ý chỉ yêu một mình Khương Như Vũ. Anh sẽ mãi mãi ở nơi này. Mãi mãi thuộc về em. Hoàn chính văn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]